Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2929: Chương 2929: Bước nhảy vọt đầu tiên [7]




Cố Tỉ Thành, mười tuổi đã gia nhập vào đội Rồng của Sở Ninh Dực, đến bây giờ đã mười sáu năm.

Anh cũng giống như các thành viên của đội Rồng rải rác tại các lực lượng khác, do Sở Ninh Dực chỉ đạo.

Cố Tỉ Thành đương nhiên có điều phải kiêng dè. Anh đang suy nghĩ, di động đột nhiên rung lên. Anh rất muốn biết là gì nhưng lại không hề cúi đầu nhìn mà chỉ nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

Sau một lát, Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Không có gì, tôi sẽ lập tức chuẩn bị.”

Thành phố B xảy ra vấn đề, anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Có điều, chuyện anh đã hứa với Sở Lạc Nhất phải làm sao đây?

Ánh mắt của Sở Ninh Dực dời khỏi chiếc di động trong tay anh, chuyển lên gương mặt anh.

Cố Tỉ Thành hít sâu, anh nghĩ ba vợ tương lại có lẽ là cố ý!

Ba vợ tương lai!

Không sai, anh đã xác định chắc chắn là Sở Lạc Nhất rồi. Dù sao cho đến giờ, vẫn chưa có cô gái nào có thể cho anh cảm giác mãnh liệt như Sở Lạc Nhất.

Chuyện ngày hôm nay đúng là Cố Tỉ Thành đã hiểu lầm. Sở Ninh Dực quả thực không biết Cố Tỉ Thành chính là cậu bạn trai trên mạng của con gái mình. Mà chuyện lần này cũng thực sự rất khẩn cấp nên anh mới phải lấy danh nghĩa con gái tới đây.

Cố Tỉ Thành đi được một lúc thì Sở Lạc Nhất quay lại, mở cửa lên xe sau đó nói, “Chú Tiểu Sở, đi thôi, họ nói sẽ tự lái xe đến nhà hàng hải sản ạ.”

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, tự con bé chọn chỗ à?

Sở Lạc Nhất lên xe xong lại liên tục nhìn di động, giống như đang chờ ai đó trả lời.

Nhưng ban ngày anh ấy sẽ không có thời gian đọc tin nhắn.

Aiz, cho nên cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng giày vò.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực nhìn con gái, biết rõ còn hỏi.

Sở Lạc Nhất tựa lên vai Sở Ninh Dực, sau khi suy nghĩ một chút liền nói: “Con nhắn tin cho Sáu Chấm, anh ấy vẫn chưa nhắn lại.”

“Trả lời tin nhắn của con chậm như vậy mà con còn thích được?” Sở Ninh Dực nhớ lại trước kia mình mà trả lời tin nhắn của Thủy An Lạc chậm chỉ một phút thôi, sẽ bị cằn nhằn cả tiếng đồng hồ, lúc đó anh cảm thấy như vậy mới là quan tâm.

Không sai, con người của Sở Ninh Dực biến thái như vậy đấy.

“Đâu có giống nhau, anh ấy chắc là quân nhân, quân nhân đâu thể cầm di động cả ngày được.” Sở Lạc Nhất không nhịn được nói đỡ cho Sáu Chấm.

Sở Ninh Dực thấy chua xót trong lòng, con gái bảo bối của anh giờ đang cãi lại anh vì một người đàn ông khác, cảm giác này thật không tốt chút nào!

“Quân nhân?” Sở Ninh Dực lặp lại lần nữa, “Nghiêm túc mà nói, ba không tán thành cho lắm, bà ngoại con là ví dụ tốt nhất.”

“Con cũng đâu phải bà ngoại, ai cũng có tình yêu muốn theo đuổi, hơn nữa, ba, chờ gặp mặt rồi, chưa chắc người ta đã vừa ý con gái ba ấy chứ.” Sở Lạc Nhất chép miệng.

“Con gái ba mà còn không vào mắt thì thằng đó đúng là mù rồi.” Sở Ninh Dực kiêu căng hừ một tiếng.

Sở Lạc Nhất cười ha hả, còn chưa cười xong đã cảm thấy di động rung lên, cô vội vàng mở ra, dáng vẻ hưng phấn khiến Sở Ninh Dực nhìn cũng phải ghen tỵ.

[......: Xin lỗi, bất ngờ có nhiệm vụ khẩn cấp, phải đi một thời gian, lúc nào về anh sẽ đến tìm em.]

Sau khi Sở Lạc Nhất xem xong, vẻ mặt thoáng chốc trở nên mất mát, một sự hụt hẫng chưa từng có ập tới.

Rõ ràng chưa từng gặp mặt bao giờ, nhưng bị leo cây vẫn thấy hụt hẫng vô cùng.

Giống như cảm giác bị bạn trai đá vậy, vô cùng không tốt, rất không tốt!

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả để gặp anh, vậy mà anh lại có nhiệm vụ.

“Không cần chuẩn bị nữa, anh ấy có nhiệm vụ, đi rồi.” Sở Lạc Nhất nói, thở dài một tiếng.

Sở Nhinh Dực nhướng mày, có nhiệm vụ? Trùng hợp thế sao?

“Cố Tỉ Thành thích con à?” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.