Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1098: Chương 1098: Câu đối [2]




Thủy An Lạc nuốt nước bọt, đây không phải lỗi của cô mà!

Sở Ninh Dực sau khi bị con trai hành hạ cả một đêm thì tính khí lúc này không ổn chút nào, trên đầu còn hồ dính nhơm nhớp. Tâm trạng lúc này của Sở tổng không thể dùng hai chữ “mẹ kiếp” để hình dung được.

Thủy An Lạc cười gượng: “Chuyện này là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, ai bảo anh mở cửa cơ chứ.”

“Vậy ra là lỗi của anh?” Sở Ninh Dực nói xong, một giọt hồ nhỏ xuống, khiến sắc mặt của anh càng khó coi hơn.

Thủy An Lạc thấp thỏm ngẩng lên, giờ trên gương mặt đẹp trai của anh Sở nhà cô đã bị dính chút hồ, tóc cũng bị chảy hồ xuống, cả người thì khỏi phải nói, trên chiếc áo xanh đậm đã bị trắng xóa cả một mảng.

Nhưng, không thể không nói: “Anh Sở, nhưng trông anh vẫn đẹp trai lắm, thật đấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.

“Đẹp trai?” Sở Ninh Dực hừ lạnh, kéo cô vào lòng mình, còn cố tình cạ cạ người lên chiếc áo màu hồng nhạt của cô.

“A...” Thủy An Lạc khẽ kêu lên, nhưng không kịp tránh nữa rồi, vì trên người cô giờ đã bị anh Sở dính hết hồ lên rồi.

Sở Ninh Dực siết chặt lấy eo cô, “Cái thứ dở hơi này nếu có tác dụng như thế, không bằng chúng ta dính thêm chút nữa đi, biết đâu có thể dính lấy nhau cả đời?”

Dùng hồ để dính cả đời?

Thủy An Lạc giật giật miệng cười gượng rồi vội nói: “Anh Sở, anh Sở, để em gội đầu cho anh nhé, em chắc chắn sẽ gội sạch hơn người ta.” Thủy An Lạc nói rồi liền kéo Sở Ninh Dực tới dưới vòi sen.

“Mặc quần áo gội?”

Anh Sở nhếch môi khiến cái hai chân của em Thủy run lên.

“Cởi, cởi...” Thủy An Lạc cười, vội cởi áo anh ra.

Cô vừa cởi vừa nghĩ, không biết tên biến thái nào mua cái áo này nữa, sao nhiều cúc quá vậy?

Nhưng cô đã quên mất hồi đó chính cô là người mua cái áo này, mục đích là để anh Sở không dễ dàng cởi đồ được!

Tốn sức ba bò chín trâu mới cởi hết được cái áo, nhưng khi trông thấy cơ thể tuyệt đẹp kia, Thủy An Lạc lại không khỏi muốn chảy máu mũi.

Thế nên, trước khi Thủy An Lạc mất mặt chảy máu mũi, cô đã định bỏ chạy.

Sở Ninh Dực nắm chặt lấy cổ tay cô, lại kéo cô vào lòng mình, trầm giọng nói: “Đã bảo là gội đầu cho anh rồi cơ mà?”

Thủy An Lạc cười ha ha: “Anh Sở, chẳng phải em thế này là vì sợ không kiềm chế được mà bổ nhào vào anh đấy sao?”

“Tới đây, bản thiếu gia không phản đối đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi giang hai tay ra, rõ ràng như đang nói: “Nhào đi!”

Thủy An Lạc được buông ra, nhưng hai chân rõ ràng đã mềm nhũn, “Anh Sở, tiết tháo của anh đâu rồi?”

“Dù sao thì cũng đều là “tiết” cả, bản thiếu gia không ngại đổi hình thức đâu.” Sở Ninh Dực tỏ ra nghiêm túc nói.

Dù gì cũng đều là “tiết” cả?

Tiết?

Thủy An Lạc tử trận, anh có còn là anh Sở kiêu ngạo lạnh lùng của cô nữa không?

“Anh Sở à, anh là tiên, mình không thể nói chuyện dung tục như thế được.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, nhưng trông thấy vẻ đẹp của anh Sở sờ sờ ngay trước mắt như thế, cô lại không xê dịch chút nào.

“Anh nói tiếng tiên mà, nhìn cái ánh mắt dung tục của em đi, cả nước dãi nữa, sắp chảy hết cả ra rồi kìa.” Sở Ninh Dực chậc lưỡi, “Mau lên, hết giờ là là thôi đấy, không có nhiều cơ hội được nhào vào bản thiếu gia đây đâu, nếu như hôm nay nhào vào mà khiến bản thiếu gia vui thì xem như bỏ qua chuyện này.”

Chân Thủy An Lạc run rẩy, thế ra ý của của anh Sở là: Nếu hôm nay bản thiếu gia không vui, thì hậu quả không thể giải quyết trong hôm nay được sao?

Ba chồng cô, hại chết cô rồi!

Thủy An Lạc nuốt nước bọt, ngẩng lên nhìn người đàn ông nào đó kia, cô nên nhào hay không nhào vào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.