Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2378: Chương 2378: Cậu là cướp đấy hả? [5]




Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, lại không biết làm sao để an ủi anh.

Kiều Tuệ Hòa đột nhiên nhập viện nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mặc Lộ Túc dù cho vẫn luôn đứng từ xa nhìn không hề đến gần, nhưng cũng không bỏ về.

Suy cho cùng anh ấy vẫn không thể tháo gỡ được khúc mắc đối với Sở Gia.

Thủy An Lạc bước tới cũng dựa bên vách tường song song với anh, nghiêng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, “Lần trước khi em với Sở Ninh Dực đến thăm bà nội, anh biết bà nói gì với em không?”

Mặc Lộ Túc nhìn cô một cái, không đáp lại.

Thủy An Lạc biết, anh ấy đang ngầm cho phép cô nói tiếp.

“Bà nói, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của bà là thấy anh kết hôn sinh con, thấy anh có người chăm sóc, như thế đến khi gặp mẹ anh, bà mới có thể nói cho mẹ anh biết rằng anh vẫn ổn được.” Thủy An Lạc nói, vẫn quan sát từng biểu cảm của Mặc Lộ Túc, thực ra thì anh cũng rất quan tâm tới bà đúng không!

Hai tay Mặc Lộ Túc hơi siết chặt lại, ngay cả gương mặt vốn không có biểu cảm nào cũng xuất hiện một chút cảm xúc không nói thành lời.

Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc tiếp tục cúi đầu, đứng thẳng người, không nói thêm gì nữa mà đi về phía Sở Ninh Dực.

Lúc này tâm trạng của Sở Ninh Dực cũng không tốt, Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy cánh tay anh, thấp giọng nói: “Bà nội sẽ không sao đâu, tâm nguyện của bà còn chưa hoàn thành mà.”

Sở Ninh Dực gật đầu, lại nắm lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay mình của Thủy An Lạc, “Anh không sao.” Chỉ là không ngờ mọi chuyện lại tới đột ngột như vậy.

Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ nằm bên trong, trước kia, cô nhìn thấy Kiều Tuệ Hòa sẽ sợ đến nhũn cả chân, nhưng cũng chính bà ấy đã dạy cô rất nhiều điều.

Thủy An Lạc nghĩ, bà ấy còn nhiều tâm nguyện như vậy, nhất định bà có thể kiên trì được.

Mãi cho đến tối, Kiều Tuệ Hòa vẫn chưa tỉnh lại, Thủy An Lạc bảo Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên về nhà nghỉ ngơi trước, dù sao họ cũng đã hơn sáu mươi rồi, không thích hợp ở lại bệnh viện trông đêm.

Thủy An Lạc nói qua tình hình bên này với thím Vu, báo cho bà ấy biết đêm nay cô và Sở Ninh Dực sẽ không về, dặn bà cho bọn nhỏ nghỉ ngơi sớm.

Thím Vu than thở vài tiếng, nhắc nhở họ chú ý thân thể, sau đó lẩm bẩm “già rồi, già rồi” liền tiện đà cúp máy.

Thủy An Lạc đi ra ngoài mua cơm tối trở về. Hai anh em vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc cô đi, một đứng bên ngoài phòng bệnh, một dựa vào tường.

Thủy An Lạc nghĩ, lúc cô đi, hai người này nhất định đến cựa quậy cũng không cựa lấy một cái chắc luôn.

Buổi chiều cô Hai và anh họ nhà cô Hai cũng tới, bởi vì sức khỏe của bà ấy không tốt cho nên họ không ở lại lâu, bây giờ cũng chỉ có Sở Ninh Dực và Mặc Lộ Túc trông nom.

Thủy An Lạc thả cặp lồng cơm xuống băng ghế, “Hai người ăn chút gì đi.”

Sở Ninh Dực rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhìn Thủy An Lạc, “Anh đưa em đi.” Anh đang nói đến cuộc hẹn ăn cơm tối của Thủy An Lạc với Tân Nhạc.

Thủy An Lạc lắc đầu, “Không cần đâu, chờ Tân Nhạc tan tầm bọn em đi cùng nhau cũng được.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Mặc Lộ Túc, từ đầu đến cuối anh vẫn không hề ngẩng đầu lên.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ, dặn bọn họ không nên cãi nhau ở bên ngoài phòng bệnh của bà nội, ngoài ra phải nhớ ăn cơm, sau đó liền đi tìm Tân Nhạc.

Cãi nhau?

Cô nghĩ nhiều rồi!

Hai người này đến một câu còn không nói, đến cả ném cho đối phương một ánh mắt còn thấy lãng phí, làm sao có thể cãi nhau được?

Thủy An Lạc trốn ở ngã rẽ nhìn một hồi, thấy hai người đã khôi phục lại trạng thái lúc đầu. Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Hai người này làm sao có thể cãi nhau được?

Có thể mở miệng đã là không tệ rồi!

Cô có thể an tâm đi ăn cơm được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.