Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 347: Chương 347: Chẳng phải có sở ninh dực hay sao?




Mặc Lộ Túc thấy Kiều Nhã Nguyễn thì hơi nhíu mày, có vẻ như không hy vọng Kiều Nhã Nguyễn sẽ đi cùng chuyến đi này, vì dù sao đó cũng là khu vực thiên tai, chẳng phải nơi tốt đẹp gì.

“Lộ Túc, trùng hợp ghê.”

Đúng lúc Mặc Lộ Túc đang bước ra sau thì Lan Hinh bỗng mở miệng chào hỏi.

Mặc Lộ Túc khẽ gật một cái, cảm giác khá là lãnh đạm đối với cô ta.

Kiều Nhã Nguyễn tia ngay mắt về phía đó, sau đó ghé vào đầu vai Thủy An Lạc nói: “Mày nói coi, chẳng lẽ bà Lan Hinh thích đàn anh?”

“Không biết.” Thủy An Lạc nghĩ, “Dù sao thì chị ấy cũng không thích Sở Ninh Dực.”

“Tinh mắt ghê, mày tưởng nam thân nhà mày là miếng bánh thơm ai ai cũng thích chắc. Người đàn ông của mày là tuýp nam thần chỉ dùng để cúng được thôi.” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục chép miệng.

“Không phải chứ, bả thích đàn anh thì mày nghĩ bả có mắt nhìn người hả? Mày không nghĩ đến việc là mày lại sắp có thêm tình địch à?” Thủy An Lạc trợn mắt khinh bỉ, ánh mắt thì vẫn dính chặt lên người cô bạn thân. Cô phải tìm được di động, nếu không cô sợ khi về sẽ bị Sở Ninh Dực dạy bảo đến chết mất.

“Không phải.” Kiều Nhã Nguyễn bắt được ánh nhìn của Thủy An Lạc, lập tức sừng sộ lên đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tao nói chứ, trước mặt Sở tổng nhà mày, mày yếu bóng vía thế cơ à? Cứ nhất định phải báo cho anh ta biết mới được hả?”

Kiều Nhã Nguyễn gắt xong, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng mình, hận không thể bụp chết Kiều Nhã Nguyễn, con nhỏ này chắc chắn là do ông trời phái xuống để trừng phạt cô đây mà.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn gương mặt mẹ kế của Thủy An Lạc, khóe miệng giật giật, thận trọng quay đầu lại liền nhìn thấy Mặc Lộ Túc đang đứng đằng sau mình.

Tận sâu trong lòng Kiều Nhã Nguyễn vang lên một tiếng “Âu shệt”, vì sao lúc nào cô cũng bị mất mặt trước đàn anh thế này?

Mặc Lộ Túc nhìn thấy Thủy An Lạc lại càng nhíu mày chặt hơn. Anh ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn rồi mới nói: “Hai đứa đến đây làm gì?”

Thủy An Lạc hơi nhún vai, bình tĩnh mở miệng: “Thực hiện lý tưởng sống cao đẹp, hướng đến đỉnh cao của nhân sinh anh ạ.”

Mặc Lộ Túc nghe vậy bật cười, xe đã khởi động, giờ là lúc bọn họ chính thức đi đến khu vực thiên tai.

Kiều Nhã Nguyễn huých cùi trỏ vào người Thủy An Lạc, sau đó cười tít mắt nhìn Mặc Lộ Túc, nịnh nọt nói: “Phải là tiếp bước đàn anh đi đến...”

“Ha.” Thủy An Lạc bồi thêm cho cô nàng một chữ.

Kiều Nhã Nguyễn lại quay lại trừng mắt với Thủy An Lạc, chắc chắn con nhỏ này đang trả thù cô đây mà.

Mặc Lộ Túc cúi đầu cười, ngẩng lên nhìn về phía Thủy An Lạc, “Em đi để thằng nhóc ở nhà không sao chứ?”

Thủy An Lạc hơi nhíu mày, cô bị bắt đi đấy chứ, “Không sao ạ, chẳng phải có Sở Ninh Dực đấy sao, không sợ.” Thủy An Lạc nói dối lòng mình chứ thật ra thì cô không tin tưởng lắm vào ông bố chuyên gia hãm hại con trai mình kia đâu.

Nhưng vì Lão Phật Gia nhà cô, cô cũng đành phải liều thôi, ai bảo trước kia Lão Phật Gia bao bọc cô thế chứ.

Thủy An Lạc nói xong, Mặc Lộ Túc hơi cúi mặt xuống, giấu đi vẻ mất mát lóe lên trong mắt mình.

Lan Hinh ngồi đằng trước ngẩng lên đúng lúc trông thấy dáng vẻ mất mát của anh qua gương chiếu hậu, hai tay không kìm được siết chặt, chỉ một câu nói của Thủy An Lạc cũng đủ để anh lạc lõng như vậy, còn cô, dù có làm gì đi nữa, anh cũng chỉ luôn giữ cái vẻ nhẹ nhàng thản nhiên ấy.

Do đường đến khu vực cứu viện gặp mưa lớn nên tài xế lái xe rất chậm, với tốc độ xe như thế, rất nhiều bác sĩ đã thiếp đi, Thủy An Lạc không lấy được di động nên cũng nhàm chán tựa vào cửa sổ gật gù.

Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc tựa vào cửa sổ ngủ, Kiều Nhã Nguyễn lại tựa vào vai cô, trong ánh mắt chất chứa sự dịu dàng, anh khẽ vươn tay giúp cô chỉnh lại vài sợi tóc rủ xuống trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.