Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1772: Chương 1772: Chỉ là quan tâm em hơn [4]




Kiều Nhã Nguyễn hất tay anh ra, cười lạnh, nói: “Ông đây đếch thèm!”

“Chậc chậc chậc, đúng là chẳng dịu dàng gì cả.” Phong Phong dựa vào ghế nói, có điều anh thích chính là thích một Kiều Nhã Nguyễn đầy sức sống như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh, cô cầm di động của mình lên rồi gọi cho Sư Hạ Dương.

“Lão Đại, hôm nay anh đưa Niệm Niệm tới chỗ Phong Phong đi, tiện thể tôi sẽ đi cùng anh luôn, tôi...”

Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Phong Phong giằng lấy rồi tắt đi, sau đó bị cô nhanh chóng bị anh đè xuống sofa.

“Làm gì thế hả?” Kiều Nhã Nguyễn tức tối hỏi.

Hai tay của Phong Phong kìm chặt lấy đôi tay đang giãy giụa của cô, “Em bớt tiếp xúc với Sư Hạ Dương đi.” Trong quân doanh sớm chiều ở bên nhau đã không nói rồi, giờ đang ở trong nhà anh mà cô ấy vẫn còn gọi điện cho người đàn ông đó.

Phong Phong nghĩ vậy, lửa giận lại bùng lên, cúi đầu hôn thẳng xuống đôi môi đang muốn cãi lại kia.

Kiều Nhã Nguyễn vùng vẫy, nhưng lại bị Phong Phong hung hăng cắn mạnh một cái lên môi.

“Phong...” Kiều Nhã Nguyễn vặn vẹo cơ thể, dùng đầu gối húc thẳng vào vị trí nào kia, nhưng lại bị Phong Phong một tay giữ lại.

“Cái động tác này đã dùng mấy lần rồi, không thể đổi qua cái khác được à?” Phong Phong nói rồi lại hôn càng cuồng nhiệt hơn.

Sức của anh quá lớn, Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không thể kháng cự lại được, hoặc nói suy cho cùng thì cô cũng chẳng muốn kháng cự lại nữa.

Phong Phong cảm nhận được sự thả lỏng của cô, nụ hôn liền dịu dàng hơn một chút, bàn tay to lớn từ từ luồn vào trong, thành thục cởi được chốt áo sau lưng cô, sau đó...

“Hai người đang làm gì thế?”

Một giọng nói lảnh lót vang lên, hai người bị giật mình ngồi bật dậy. Tiểu Bất Điểm đang ôm gấu bông, chớp đôi mắt vô tội nhìn hai người bọn họ.

Suýt nữa, suýt chút nữa là cô bị con gái mình bắt gian tại sofa rồi!

Kiều Nhã Nguyễn tức giận đá Phong Phong một cái, quay người cài lại chốt áo của mình.

Phong Phong hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tâm trạng nào kia đang dâng lên vì bị khiêu khích.

Tiểu Bất Điểm chớp mắt nhìn họ, thật sự không biết ba mẹ đang làm gì.

Phong Phong hắng giọng, kéo Tiểu Bất Điểm đến bên mình, “Chốt áo của mẹ con bị tụt ra nên ba đang giúp mẹ con cài lại thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Đúng là Ảnh đế, cái câu mất thể diện như thế mà cũng thốt ra được.

Tiểu Bất Điểm nghiêng mặt nhìn mẹ, như đang nói: Chốt áo của mẹ giờ vẫn còn đang bị tụt ra kìa, ba cài lại kiểu gì thế.

Kiều Nhã Nguyễn cài lại chốt xong liền ngồi dậy, hung hăng trừng mắt với Phong Phong, sau đó bế Tiểu Bất Điểm dậy, “Lát nữa có một chú sẽ đưa một chị bé đến đây, thế là có người chơi với con rồi.”

“Chị bé?” Tiểu Bất Điểm lặp lại, có vẻ như rất vui. Bé rất thích có người chơi chung với bé.

“Em bảo tên Sư Hạ Dương đó tới thật đấy à? Kiều Nhã Nguyễn tôi nói cho em biết, nếu như anh ta...” Phong Phong ngồi dậy, vốn định nói, em cứ thử để anh ta bước vào cửa nhà tôi xem, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười kia của Kiều Nhã Nguyễn, quả nhiên anh vẫn thấy sợ.

Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm, lúc này mới nhìn thấy mấy cái vali đang để một bên, “Chuyển nhà à?”

Nhưng cô hoàn toàn khống biết gì về chuyện này cả.

“Chuyển tới đối diện nhà Sở Đại, bên đó có nhiều trẻ con, có thể bầu bạn với Tiểu Bất Điểm.” Phong Phong hừ một tiếng, cũng không định giấu giếm chuyện này.

Kiều Nhã Nguyễn không có ý kiến gì về việc chuyển tới đó. Sở gia có ba đứa nhóc, nhà An Phong Dương có một đứa, trẻ con nhiều như thế Tiểu Bất Điểm cũng sẽ không cô đơn nữa.

“Nhưng chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi?” Anh không nói, lần sau lỡ cô tới chẳng phải sẽ bị hớ sao?

Hay nói cách khác, người đàn ông này... cố tình làm vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.