Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 499: Chương 499: Cho tiểu nhân một cơ hội để giải thích được không?




Từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch vọng ra từ chiếc điện thoại của An Phong Dương, mãi cho đến khi giọng nói lạnh lẽo của cô ta kết thúc.

“Thế này mà cô còn định chối nữa sao?” An Phong Dương cười lạnh cầm di động nhìn cô.

Lan Hinh lại bật cười, càng tỏ ra vô tội nói: “Tôi hận cô ta, nhưng tôi cũng đâu có nói sẽ giết cô ta, chẳng lẽ tiêm thuốc giảm đau vào không phải là sẽ nhanh chóng hết đau hay sao?” Cô ta nói, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng rơi vào người Thủy An Lạc, “Sao hả, em nghĩ chị muốn hại em à?”

Thủy An Lạc phát cáu, nhưng lại không có cách nào bật lại được.

Sở Ninh Dực vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, ra hiệu cho chú Sở thu bình thuốc trên tay cô ta lại.

“Có phải thuốc giảm đau hay không, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.”

“Nếu các người thực sự muốn hại tôi thì đương nhiên là thiếu gì cách.” Lan Hinh ngẩng đầu ưỡn ngực trào phúng.

“Yên tâm, việc kiểm nghiệm này, tôi sẽ nhờ Kiều Viện trưởng làm. Tôi nghĩ, bà ấy sẽ không hại cô đâu.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, bảo chú Sở giao thứ kia cho Kiều Tuệ Hòa, một lát nữa chính bà sẽ là người công bố kết quả.

Lan Hinh hơi nhún vai, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

Thủy An Lạc càng nhìn sự bình tĩnh của cô ta lại càng cảm thấy bất an.

“Lan Hinh, chuyện đã đến nước này rồi, cô nghĩ đấu tranh còn có tác dụng sao?” Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt cô.

“Tôi đấu tranh cái gì?” Lan Hinh vô tội nhún vai, thứ cô ta đang cầm đúng là thuốc giảm đau, vì cô ta muốn đề phòng Sở Ninh Dực. Hơn nữa cô ta cũng muốn biết liệu có phải bọn họ đang nghi ngờ mình hay không, có vẻ như giờ kết quả cũng rất rõ ràng rồi.

Cô ta đã bị nghi ngờ, vậy tiếp theo, cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đối sách khác mà thôi.

“Lan Hinh, cô thông minh hơn tôi tưởng đấy. Vậy cô có biết tại sao chuyện Lạc Lạc gặp vụ sạt lở đất đá, cô có thể thuận lợi đổ mọi việc lên đầu Lâm Thiến Thần hay không?” Trong giọng nói của Sở Ninh Dực ngoại trừ lạnh lùng còn có sự châm chọc rõ ràng.

“Cậu đang nói gì vậy? Giờ bất kể chuyện gì cũng đổ hết lên tôi như thế à?” Lan Hinh vẫn một mực phủ nhận.

Thủy An Lạc cắn chặt môi dưới, bàn tay được tay Sở Ninh Dực nắm lấy đã toát đầy mồ hôi.

“Có hay không chị rõ hơn chúng tôi đấy. Lan Hinh, chị nghe trộm được cuộc điện thoại giữa tôi và Nhã Nguyễn, khi biết tin tôi còn sống, có phải chị cảm thấy sung sướng lắm đúng không? Giữa chừng liền biến Lâm Thiến Thần thành kẻ chết thay cho chị, chị nghĩ nếu không phải do tôi muốn, liệu chị có thể làm được chuyện đó sao?” Thủy An Lạc nói rành rọt từng chữ.

Kiều Nhã Nguyễn đứng ở cửa, nghe được câu này, không nhịn được mà lặp lại: “Nghe trộm điện thoại?”

Giọng nói này không nhẹ không nặng, vừa hay ập vào tai Thủy An Lạc.

Lần này... toi rồi!

Kiều Nhã Nguyễn thông minh đến mức nào, chỉ cần nghĩ kỹ lại một chút là sẽ hiểu ra ngay, vậy ra cú điện thoại lúc đó là Thủy An Lạc cố tình gọi cho cô, mà mục đích chính là để Lan Hinh nghe được!

Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh, lườm Thủy An Lạc một cái: Gái à, Thủy Âm Hiểm login nên muốn gài bẫy luôn cả tao đấy à?

Thủy Âm Hiểm run run: Lão Phật Gia, cho tiểu nhân một cơ hội giải thích được không?

Thủy An Lạc vừa dùng mắt nói, vừa chắp tay thành chữ thập, dè dặt cầu xin.

Hừ...

Kiều Nhã Nguyễn kiêu ngạo không thèm để ý đến ánh mắt đáng thương của cô nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.