Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2993: Chương 2993: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước [1]




Giữa trưa, Sở Lạc Nhất nhiều lần gửi tin nhắn cho Cố Tỉ Thành.

Cô đã đổi biệt danh của anh trong điện thoại của mình thành “Anh nhà giàu đẹp trai”, hình nền cũng được đổi thành bức tranh cô và Cố Tỉ Thành do chính tay cô vẽ. Cố Tỉ Thành còn tiện tay cướp mất một tấm của cô. Anh nói rõ hay là, có một cô bạn gái biết vẽ đúng là tốt, không cần xuất bản cũng có thể có bức chân dung riêng của mình.

[Lạc Thần: Anh nhà giàu đẹp trai ơi, em sắp đi gặp mẹ của anh rồi, sao không thấy anh lo lắng gì vậy?]

Lúc này Cố Tỉ Thành đang ngồi ăn cơm với mẹ mình ở trong khách sạn. Họ từ chối lời mời của nhà tổ chức, bởi vì Diệp Ngữ Vi không thích ồn ào.

Cố Tỉ Thành cầm điện thoại lên, nhìn thấy câu hỏi của cô, anh đột nhiên bật cười.

[Anh nhà giàu đẹp trai: Người lo lắng phải là em chứ?]

[Lạc Thần: Đương nhiên là anh rồi, nếu mẹ anh không thích em, thì anh không có mẹ nữa rồi.]

[Anh nhà giàu đẹp trai: Đây là cái logic kiểu gì vậy, chẳng lẽ không phải là không có em nữa sao?]

[Lạc Thần: Gào, em biết ngay mà, mẹ anh mà không thích em là anh sẽ vứt bỏ em ngay!!!]

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành nhìn ba dấu chấm than liên tiếp ở phía cuối câu, cô bé này đang gài bẫy anh đấy à?

Thế mà anh còn ngốc nghếch tự bước vào?

Quả nhiên, người trên đời này có thể im hơi lặng tiếng lừa được anh chỉ có cô gái Sở Lạc Nhất này thôi.

[Anh nhà giàu đẹp trai: Ít gài bẫy anh thôi.]

[Lạc Thần: Hừ~ Bé bi của anh tức giận rồi, còn vì không muốn để ý tới anh mà ném cho anh một con chó.]

Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ xoa trán của mình, cái cô gái này...

Diệp Ngữ Vi quan sát mỗi động tác của con trai mình từ đầu đến cuối. Đây là lần đầu tiên cô thấy con trai mình như vậy, có thể thấy được cái cô gái tên Sở Lạc Nhất kia quan trọng với nó đến mức nào.

Trước đó cô đã tìm hiểu sơ qua về Sở Lạc Nhất, gia thế rất tốt, xuất thân của cô bé đó thậm chí còn cao hơn Cố Tỉ Thành một chút, theo lý thuyết thì kiểu con gái thế này hẳn là ngang ngược kiêu ngạo lắm, chẳng phải con trai bà vẫn luôn ghét những cô gái như vậy sao?

Ví dụ như... thanh mai trúc mã của thằng bé.

“Nếu con bé có thời gian thì gọi nó tới ăn cơm cùng đi.” Diệp Ngữ Vi đột nhiên nói.

Cố Tỉ Thành không ngẩng đầu lên mà tiếp tục gõ chữ. Anh trả lời mẹ: “Cô ấy không biết con tới đây, để chiều đi, con sẽ qua đón cô ấy tới.”

Cố Tỉ Thành nói xong, cũng gõ chữ trên điện thoại xong. Anh để điện thoại xuống rồi mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình. “Mẹ, ăn cơm đi.”

“Nhiều khi mẹ rất sợ con giống với ba con.” Diệp Ngữ Vi bỗng nhiên nói như vậy.

“Cái tính cố chấp ấy ạ? Con không có cái tính ấy đâu, dù gì con cũng có một bà mẹ từ nhỏ vẫn luôn đề phòng con có loại bệnh này mà.” Cố Tỉ Thành bật cười, anh cầm lấy đũa và đặt vào tay Diệp Ngữ Vi. “Mẹ, con biết mình đang làm gì, cũng sẽ không đi theo con đường của ba đâu. Con đã xác định người con gái nào thì mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ đều tin tưởng và bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy. Đây là mẹ dạy con đấy.”

Diệp Ngữ Vi cười, đưa tay vỗ lên tay của con trai. “Để ba con mà nghe thấy câu này thì kiểu gì cũng bị ăn đòn cho mà xem.”

Cố Tỉ Thành cười mà không nói.

Sau bữa cơm trưa, Cố Tỉ Thành đưa mẹ về nghỉ ngơi, sau đó mới lái xe đến Thấm Tâm Viên. Anh biết nơi này, càng biết đây là nơi mà trước mắt mình không thể đi vào.

Sở Lạc Nhất sau khi ăn cơm trưa xong thì về phòng ngủ. Cô ngồi ở trên giường cẩn thận tháo băng ở đùi phải xuống, vết thương ở bên trong đã khép miệng gần hết. Cô mỉm cười hoạt động chân của mình, hầu như không có cảm giác đau đớn gì.

Nhưng sau khi xem xét, Sở Lạc Nhất vẫn thay lại băng, cô không muốn ở thời điểm này còn có người mang chân của cô ra viết báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.