Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2999: Chương 2999: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước [7]




Sở Lạc Nhất nhanh chóng xem qua bức tranh, sau đó cầm điện thoại chụp ảnh rồi mới giao cho Cố Tỉ Thành trả về chỗ cũ, chỉ một lát nữa thôi sẽ có người phát hiện ra bọn họ.

Nhưng khi Cố Tỉ Thành vừa trở về thì bị người ta phát hiện. Anh ôm lấy Sở Lạc Nhất, nhanh chóng đi xuống lầu và tránh thoát bảo vệ ở phía sau.

Cố Tỉ Thành rất nhanh. Dù lúc này anh đang ôm Sở Lạc Nhất nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến tốc độ của anh.

Hai người vừa chạy trở về sảnh trưng bày, bảo vệ phía sau đã chạy tới.

Cố Tỉ Thành buông Sở Lạc Nhất xuống, nắm tay cô đi vào bên trong. Sở Lạc Nhất không thể không công nhận, tốc độ trở mặt của người này đúng là quá nhanh.

Lúc này Mạch Thụy vẫn đang nói chuyện với Diệp Ngữ Vi, nhưng trông Diệp Ngữ Vi đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất bước nhanh tới bên cạnh Diệp Ngữ Vi, “Mẹ.”

Mẹ?

Mạch Thụy nhìn người trước mặt với vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau đó cô ta lại quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Đây là mẹ của Cố Tỉ Thành?

Còn Sở Lạc Nhất lại là bạn gái của Cố Tỉ Thành!

Sở Lạc Nhất mỉm cười nhìn vẻ mặt rất sốc của Mạch Thụy, trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi.

“Con chào cô ạ.” Sở Lạc Nhất lễ phép chào hỏi.

Diệp Ngữ Vi nhẹ gật đầu, nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới. Cô bé này mặc một cái quần sooc, phía trên là chiếc áo phông rộng in hình búp bê, rất phù hợp với độ tuổi của cô bé.

Hơn nữa, còn là một cô bé trông rất sáng sủa.

“Sở Lạc Nhất, cô còn không biết xấu hổ mà tới đây sao? Việc cô sao chép tranh của người khác cả thành phố này đều biết hết rồi.” Mạch Thụy cười lạnh.

“Mạch Thụy, cô luôn miệng nói tôi sao chép, tôi có từng thừa nhận không? Hay là tòa án quyết định như vậy? Tại sao cô lại cứ khẳng định là tôi sao chép nhỉ? Hay là, thật ra cô biết cái người họa sĩ nước ngoài tên Thomas kia. Sao cô cứ khăng khăng cho rằng tôi sẽ sao chép tranh của một người nước ngoài vẽ nạn đại hồng thủy của Trung Quốc?” Sở Lạc Nhất cũng cười lạnh.

“Có sao chép hay không chính cô biết rõ nhất, nhưng dù gì thì cũng thế, dù sao Sở gia cũng có tiền mà, có biện pháp giúp cô có được tất cả.” Mạch Thụy nói đầy thâm ý.

Sở Lạc Nhất nắm chặt lấy tay Cố Tỉ Thành. Cô nhìn cô ả đang nói năng linh tinh kia, suy nghĩ một chút rồi nói. “Mạch Thụy, tôi ngay thẳng làm việc đoan chính, có giỏi thì cô lấy chứng cứ tôi sao chép ra đây.”

“Chứng cứ sẽ có, nhưng chắc có cũng như không, rồi cũng sẽ bị ba cô dùng tiền mua được thôi.” Mạch Thụy châm chọc.

Sở Lạc Nhất nhìn cô ta từ trên xuống dưới. “Mạch Thụy, ân oán cá nhân đừng lôi cả ba tôi vào. Hay là, kẻ sau lưng cô đang muốn đối phó với ba tôi nên lấy cô ra làm vũ khí?”

Mạch Thụy tới gần Sở Lạc Nhất, cô ta nói nhỏ bên tai cô. “Cô không cần ở chỗ này mạnh miệng. Những thứ cô nói đều không thay đổi được sự thật cô là con chó đạo nhái đâu.”

Bảo vệ đưa quản lý tới, anh ta chỉ vào Sở Lạc Nhất và nói. “Người vừa vào là cô Sở và ngài Cố ạ.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành vỗ lên tay cô bảo cô an tâm.

Quản lý đi đến nhìn Sở Lạc Nhất, rồi quay sang Cố Tỉ Thành. “Cô Sở vừa đến ạ?”

Anh ta không đụng vào Sở Lạc Nhất được, nhưng kho tranh đã bị người ta đột nhập, anh ta cũng không thể gánh nổi được trách nhiệm đó, vì thế mà trước khi xác định được có mất thứ gì hay không, anh ta phải hỏi cho rõ ràng đã.

Sở Lạc Nhất hơi chớp mắt, nhìn quản lý với vẻ vô tội. “Không phải tôi vừa đến đâu.”

Quản lý không biết phải làm gì, có phần khó xử, “Cô Sở vừa đi qua kho tranh bên kia?”

“Ôi, đi trộm tranh vẽ hả?” Mạch Thụy cười chế giễu. Cô ta nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ hả hê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.