Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2744: Chương 2744: Chưa từng nói, chưa từng nói [10]




Hơi thở đặc trưng của Mặc Lộ Túc phả lên mặt cô, nóng đến mức cảm tưởng như cháy da.

Tân Nhạc theo bản năng muốn tránh đi, nhưng mà sau lưng cô là cánh cửa cứng ngắc cho nên cô không còn chỗ nào để trốn.

Cô vừa mới nói cái gì cơ?

Hình như vừa nãy cô nói rất nhiều mà, ý của anh là câu nào?

“Cái gì?” Tân Nhạc thực sự không nghĩ ra cho nên chỉ có thể lên tiếng hỏi lại.

Mặc Lộ Túc đưa tay vuốt ve gò má hơi hồng lên của cô, dùng ánh mắt dịu dàng trước nay chưa tùng có nhìn thẳng vào cô, như thể nếu làm như vậy thì anh có thể thu hết vẻ đẹp của cô vào trong đáy mắt của mình.

Tân Nhạc bị Mặc Lộ Túc nhìn chăm chú như thế hai chân bất giác mềm nhũn. Cô nhịn không được phải âm thầm khinh bỉ chính mình. Chẳng phải chỉ là bị một người đàn ông nhìn thôi sao? Có đến mức không tiền đồ thế không chứ?

Nhưng chắc mặt cô không bị đỏ đâu nhỉ, nếu không thì...

“Bộ dạng đỏ mặt của em thật đáng yêu!” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng.

Chân của Tân Nhạc mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, may mà Mặc Lộ Túc vẫn ôm lấy vòng eo của cô nên cô mới không mất mặt mà ngã tuột xuống đất.

Nhưng Mặc Lộ Túc quyến rũ người khác như vậy thực sự tốt sao?

Tân Nhạc cắn răng một cái để đứng vững cơ thể của mình, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Lộ Túc: “Em đói rồi, em muốn đi ăn cái gì đó.”

Tân Nhạc xoay người muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Mặc Lộ Túc kéo vào trong lòng một lần nữa, anh ôm chặt lấy eo của cô, thấp giọng cầu khẩn bên tai Tân Nhạc: “Lặp lại lần nữa đi.”

“Nói gì cơ?” Tân Nhạc nói, giọng điệu mềm mềm nhũn nhũn có chút... mê người.

Mà người bị cô mê hoặc không khiến cô phải thất vọng, cả người Mặc Lộ Túc đột nhiên cứng đờ, sau đó anh dứt khoát ôm ngang Tân Nhạc lên rồi đi về phía giường lớn, đặt người xuống, đè lên.

“Ối...” Tân Nhạc mở to hai mắt của mình, là ai đã kích hoạt một Mặc Lộ Túc khác thế này?

Lần này Mặc Lộ Túc không hôn một cách ngấu nghiến nữa, anh chỉ hôn nhẹ một cái rồi rời khỏi môi của cô, đôi mắt mang theo sự thương tiếc nhìn thẳng vào cô, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Anh là gì của em?” Mặc Lộ Túc tốt bụng nhắc nhở.

Tân Nhạc: “...”

Đàn anh à, anh đừng dụ dỗ người khác như thế được không? Em sợ em không kiềm chế được sẽ nhào vào anh đấy~

Tân Nhạc khóc không ra nước mắt nhìn cái người đàn ông nằm trên mình, rõ ràng đang muốn trêu chọc cô, tại sao đột nhiên lại đụng trúng phải công tắc thế hả?

Anh là gì của em?

Là gì?

Ông xã?

Ba đứa nhỏ?

Hai cái này hình như giống nhau cả mà!

Tân Nhạc nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của Mặc Lộ Túc, y như một đứa bé bắt được kẹo, cảm giác hài lòng này hình như là cô đã cho anh.

Tân Nhạc cắn môi, nhưng không ngờ động tác này của mình lại chọc cho người đàn ông phía trên cô lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi của cô, tỉ mẩn lướt qua chỗ cô vừa cắn lấy.

Cả người Tân Nhạc bỗng run lên, cô cảm thấy như có dòng điện vọt từ bàn chân lên thẳng đỉnh đầu rồi nhanh chóng lan ra toàn bộ thân thể. Hai bàn tay của Tân Nhạc vô thức siết chặt lấy tấm ga giường bên dưới, thấp giọng nỉ non: “Mặc... Mặc Lộ Túc, anh...”

“Anh là gì của em?” Mặc Lộ Túc nhất định muốn ép chính miệng cô phải nhắc lại câu cô vừa nói.

Tân Nhạc có chút khó chịu giật giật người: “Ba mẹ em còn ở bên ngoài mà.”

“Tân Nhạc...” Mặc Lộ Túc nói, anh cắn xuống môi cô như thể đang tức giận khiến Tân Nhạc khẽ hô lên một tiếng.

“Em đang sợ cái gì chứ? Điều gì khiến em không có tự tin đến thế?” Mặc Lộ Túc thấp giọng dò hỏi, trong giọng điệu của anh còn nghe ra được cả cảm giác bất đắc dĩ.

“Em...”

“Chị! Anh rể! Mẹ gọi hai người ra ăn cơm... kìa!” Tân Dương bất ngờ mở cửa xông vào, thế nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã đóng sầm cửa lại, cả gian phòng rơi vào cảm tình cảnh cứng ngắc xẩu hổ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.