Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2739: Chương 2739: Chưa từng nói, chưa từng nói [5]




Tân Nhạc ngẩng đầu, nhìn Liễu Đường một cái, không để lại dấu tích gì, “Ra ngoài đi.”

Liễu Đường ngẫm nghĩ. Nhưng khi thấy Tân Nhạc có vẻ không cho cô ta cơ hội để từ chối, cô ta vẫn phải nuốt những lời định nói vào trong, nhìn Mặc Lộ Túc thêm một lần nữa mới theo Tân Nhạc ra ngoài.

Liễu Đường gầy, đen và thấp hơn Tân Nhạc một chút. Cho nên nếu so với Tân Nhạc, Liễu Đường không chỉ đơn giản là không xinh, mà còn hơi xấu.

“Cậu ơi, Dương Dương giỏi quá đi, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nữa ạ.” Liễu Đường híp mắt nói.

Tân Dương đang chơi game ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta một cái, chẳng buồn biểu cảm gì thêm, cúi đầu chơi game tiếp. Cậu không có tí ti hảo cảm nào với người chị chỉ biết kiếm lợi cho bản thân này cả.

Tân Nhạc vào bếp giúp mẹ cô nấu cơm, vẫn nghe thấy tiếng Liễu Đường ở bên ngoài hỏi thăm tình hình Mặc Lộ Túc.

“Con vào đây làm gì? Vào phòng chăm Lộ Túc đi. Bây giờ Liễu Đường qua đây, không biết bác con đã nói gì với nó nữa.” Mẹ Tân Nhạc vừa nói vừa đẩy cô ra ngoài.

“Mặc Lộ Túc ngủ rồi.” Tân Nhạc nói xong, tránh khỏi bàn tay mẹ, tiếp tục nhặt rau, “Còn nghĩ thế nào đây? Ban nãy Liễu Đường nhìn Mặc Lộ Túc mà hai mắt như lồi cả ra ngoài. Con chỉ sợ Mặc Lộ Túc nghĩ người nhà chúng ta là cái dạng ấy.”

Mẹ Tân Nhạc thở dài, “Sao con bé này ngốc thế nhỉ, nếu đã như thế, con còn vào đây làm gì?”

“Mặc Lộ Túc bảo con đưa nó ra ngoài mà, con làm thế nào được?” Tân Nhạc cũng rất vô tội.

“Con bé này, mẹ biết nói con thế nào bây giờ? Nó bảo con ra ngoài là con ra ngoài luôn hả? Con bảo Liễu Đường ra ngoài không phải được rồi sao?” Mẹ Tân Nhạc nhìn con mình bằng ánh mắt tiếc hận rèn sắt không thành thép.

Tân Nhạc vẫn nói rất thản nhiên, “Anh ấy nói vậy rồi mà.”

Mẹ Tân Nhạc cảm thấy mình tức đến mức đau cả gan, sao bà lại có đứa con gái ngớ ngẩn thế cơ chứ, “Được rồi, được rồi, con vào đó đi.”

Tân Nhạc mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì đó.

Tân Nhạc bỏ cọng rau xuống, quay người đi ra khỏi bếp. Liễu Đường vốn đang nói chuyện với ba Tân Nhạc, nhìn thấy Tân Nhạc bước ra, vội vàng đứng dậy, bắt đầu nịnh hỏi, “Chị ơi chị xong việc rồi ạ?” Liễu Đường nói xong rồi theo Tân Nhạc đi vào.

Tân Nhạc nheo nheo mắt, “Ừm, em nói chuyện với ba chị đi. Lúc trước ba chị cứ nói lâu lắm không được gặp em rồi. Cũng gần một năm em không qua chơi, bây giờ em tới rồi, nói chuyện với ba chị thêm một chút nhé, chị vào phòng trước.” Tân Nhạc nói xong, không đợi Liễu Đường phản ứng, cô đã vào phòng, đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa phòng, Tân Nhạc thấy hơi tức giận, có phải em họ mình quá đáng lắm không, tuy Mặc Lộ Túc có bản lĩnh khiến người ta phải ái mộ, nhưng dù sao thì cô vẫn ở đây cơ mà.

Tân Nhạc đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống, nhìn người đang ngủ kia, nếu không thì họ mau chóng quay về thành phố A cho xong.

Cô không thích việc anh bị người ta tơ tưởng, nhất là khi đối phương là người xung quanh mình.

Hơn nữa ban nãy rõ ràng Mặc Lộ Túc định nói gì đó, sau cùng bị Liễu Đường quấy rầy. Hầy, ban nãy rốt cuộc anh ấy định nói gì nhỉ?

Tân Nhạc đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mặc Lộ Túc, vì ốm nên sắc mặt anh có vẻ tái nhợt không giống bình thường.

“Mặc Lộ Túc, anh không biết em yêu anh nhiều thế nào đâu. Nhưng anh thì sao, haizz, thôi vậy, không cần nói nữa.” Tân Nhạc nói xong, nghiêng người ghé vào giường, nằm xuống bên cạnh anh, cho dù chỉ cần lật người một cái cô sẽ lăn xuống đất, nhưng cô muốn dựa vào anh sát sạt như vậy, dường như chỉ có như vậy mới khiến cô yên tâm hơn.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người, tựa như cứ thế này có thể kéo dài mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.