Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 646: Chương 646: Chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ [2]




Thủy An Lạc được người nọ đưa đến biệt thự của Phong Phong. Kiều Nhã Nguyễn đang chờ ở ngoài, thấy cô tới liền vội vàng chạy đến.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn lo lắng hỏi, đã mười một giờ hơn rồi, sao Thủy An Lạc vẫn còn lang thang ở ngoài đường thế này.

“Vào trong rồi nói.” Thủy An Lạc co rúm lại, sau đó đi theo Kiều Nhã Nguyễn vào trong.

Khi bọn họ đi vào, Phong Phong vừa hay nhận được điện thoại của An Phong Dương. Anh ta nhìn hai cô gái đang bước vào, “Bị Sở Đại triệu hồi rồi, xem ra vẫn không giấu được cậu ta. Nhóc con, nếu thực sự nghĩ cho chị em tốt của cô thì lát nữa tâm trạng tốt lên rồi mau về đi.” Phong Phong phát hiện ra mình không chán ghét Thủy An Lạc như trước nữa, có lẽ là bởi vì liên quan đến Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc thấy Phong Phong đi ra ngoài. Thủy An Lạc quay đầu nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn, “Mày cũng bị làm sao thế này?”

Bởi vì đã khóc cho nên giọng nói của cô còn có chút cảm giác khàn khàn.

“Thằng cha đó bị điên đấy.” Kiều Nhã Nguyễn gắt lên một tiếng, kéo Thủy An Lạc vào phòng khách ngồi xuống. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sở tổng mà cũng cãi nhau cơ à, đúng là không tưởng tượng ra nổi.”

“Mày biết chuyện của ba tao không?” Thủy An Lạc ngồi xuống, nhận lấy ly nước mà Kiều Nhã Nguyễn đưa tới, giọng khàn khàn hỏi.

“Ba mày?” Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống cạnh cô, “Ba mày không phải đang nằm trong bệnh viện sao?”

Thủy An Lạc cầm ly nước ấm lắc đầu, kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm nay cho bạn mình nghe.

Kể xong cô mới mở miệng nói: “Vốn tao còn định nói chuyện tử tế với anh ấy, nhưng không hiểu tại sao hôm nay anh ấy lại rất kích động, đã thế xem trộm tin nhắn tao gửi cho mày nữa, cho nên bọn tao mới...”

“Chờ đã, tin nhắn gửi cho tao? Mày gửi tin nhắn cho tao lúc nào?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày hỏi. Cả ngày hôm nay cô không liên hệ gì với Thủy An Lạc chứ đừng nói là tin nhắn.

Lần này, lần này người ngẩn ra lại là Thủy An Lạc.

“Không nhận được à? Khoảng chín giờ sáng ấy, tao gửi cho mày, có nhắc đến chuyện Viện trưởng Kiều với đàn anh chạm mặt ở bệnh viện.” Thủy An Lạc ngạc nhiên hỏi lại.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay với lấy di động của mình, đưa cho cô, “Xem đi, hôm nay tao chẳng nhận được cái tin nào cả.”

Thủy An Lạc không mở ra xem, bởi vì cô tin Kiều Nhã Nguyễn.

Nhưng Nhã Nguyễn không nhận được tin nhắn mà tin nhắn của cô lại báo đã gửi thành công là sao?

Ông xã, Lão Phật gia, Lão Phật gia, Ông Xã!

Thủy An Lạc nhớ lại thứ tụ danh bạ trong điện thoại của mình, tên của hai người đứng cạnh nhau luôn.

“Lẽ nào tao gửi nhầm cho Sở Ninh Dực à?” Nghĩ đến đó, Thủy An Lạc bỗng thấy rét run trong lòng. Vậy ra không phải anh nhìn trộm điện thoại của cô mà là vì cô gửi nhầm tin nhắn cho anh sao.

Bàn tay đang cầm cốc nước của Thủy An Lạc siết chặt mấy phần.

“Mày gửi cho Sở Ninh Dực, nói cách khác, vậy chẳng khác nào là mày nói với Sở Ninh Dực là sáng nay mày ở cùng với đàn anh?” Kiều Nhã Nguyễn cũng nghĩ Thủy An Lạc đã gửi sai người, bởi vì cô không hề nhận được tin nhắn.

Thủy An Lạc mím môi, chắc là vậy rồi.

“Cho nên, chỉ một cái tin nhắn mà dẫn đến bi kịch thế này à?” Kiều Nhã Nguyễn thở dài.

Thủy An Lạc lắc đầu, dựa vào ghế, “Nhưng việc anh ấy giấu giếm tao chuyện ba tao là sự thật. Hơn nữa cho dù tao có gửi nhầm tin nhắn thật thì anh ấy cũng đâu cần phải tức giận như thế chứ.”

Thủy An Lạc nghĩ đến cái vẻ hận không thể đoạn tuyệt với cô ngày hôm nay của anh, liền cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo. Cô thực sự chỉ muốn nói chuyện hòa bình với anh thôi mà.

“Nói cũng đúng, đáng ra Sở tổng không phải là người hẹp hòi đến thế mới phải.” Kiều Nhã Nguyễn cũng thắc mắc, không biết phải khuyên Thủy An Lạc thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.