Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2964: Chương 2964: Chúng ta kết hôn đi [2]




Sở Lạc Nhất thấy Kiều Vi Nhã đi ra ngoài thì nhìn lại vào màn hình.

“Đều đẹp hết, chị Niệm Niệm đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp cả.” Sở Lạc Nhất nói lí nhí. Cô cảm thấy hai gò má mình đều chua xót, khó chịu vô cùng.

Sư Niệm đưa tay sờ lên mặt mình. “Bánh Bao Đậu, có phải sắc mặt chị trông rất tệ không, hay là lát nữa chị đánh thêm chút phấn hồng nhỉ, bả vai của chị bị thương nên không thể mặc váy lộ vai được, em xem cái màu đỏ này thế nào, nhìn cũng thấy vui mừng rồi phải không.”

“Đẹp lắm, chị Niệm Niệm không cần trang điểm cũng đẹp.” Sở Lạc Nhất nói, hai tay nắm chặt lấy nhau.

“Vậy chị phải nhanh lên mới được, anh ấy vẫn còn đang đợi ở dưới nhà. Chết mất, chị đi tìm hộp trang điểm đã.”

Sở Lạc Nhất thấy Sư Niệm biến mất khỏi tầm mắt của mình, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô ấy đang khẩn trương mà lẩm bẩm linh tinh.

Sở Lạc Nhất ngước đầu lên nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.

Sư Niệm, con gái độc nhất của Sư đoàn trưởng, gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn luôn là đối tượng khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Nhưng chỉ một mình Sở Húc Ninh đã phá hủy tất cả sự kiêu hãnh của chị ấy.

Từng dòng suy nghĩ không ngừng bật ra, Sở Lạc Nhất thấy trong màn hình thỉnh thoảng lại có bóng dáng lướt qua.

Sở Húc Ninh có tài đức gì mà có thể khiến một cô gái yêu đến khốn khổ như thế?

Sở Húc Ninh vẫn luôn chờ ở dưới lầu. Anh vừa gọi điện cho thư ký của ba, bảo anh ta về nhà mang quân phục của mình đến Cục Dân chính.

Thư ký nói chuyện này cho Sở Lăng Phong biết, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có thể nói, ý tưởng của thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia đã thành công rồi.

Chỉ cần hai đứa chúng nó có cơ hội ở chung với nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ hiểu ra tình cảm của mình thôi.

Lúc Sư Niệm xuống lầu đã là mười phút sau, cô chỉ chải tóc thành kiểu đơn giản, lọn tóc hơi to, phủ xuống bộ váy đỏ đang mặc trên người, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể che giấu được sắc mặt tái nhợt.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn. Anh vẫn luôn biết rằng Sư Niệm rất đẹp, dù không thể sánh bằng Kiều Vi Nhã, nhưng cô cũng được xem như một người đẹp hiếm thấy.

“Anh đợi lâu rồi phải không, hình như em...” Giọng nói của Sư Niệm vẫn hơi run.

“Không có.” Sở Húc Ninh đứng dậy, đi tới cầm lấy bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng của cô. “Có cần nói với chú một tiếng không?”

“Không, không cần đâu.” Sư Niệm nói xong lập tức cảm thấy mình hơi vội vàng quá, bèn nói lại: “Khi nào về rồi nói cũng thế mà đúng không.”

Cô sợ, sợ ba mình sẽ phản đối.

Nhưng vì quá căng thẳng mà cô quên mất một chuyện, khi Sở Húc Ninh xin phép kết hôn thì ba cô đã biết rồi.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn Sư Niệm, đáp lại một tiếng rồi dắt cô ra ngoài.

Sư Niệm hơi dè dặt, cô thực sự không đoán được suy nghĩ của anh.

Là do cô biểu hiện quá cấp thiết khiến anh cảm thấy phiền sao?

Sư Niệm chán nản cúi đầu, cũng không nói chuyện nữa.

Lúc bọn họ đến Cục Dân chính đã là mười một giờ ba mươi phút phút trưa, lúc này ở phía trước vẫn còn người đang chờ xếp hàng, cũng tức là, khi tới lượt họ thì đã hết giờ làm việc rồi.

“Cậu chủ.” Thư ký của Sở Lăng Phong tới, đưa cho anh một cái túi. “Cậu chủ, Cục Dân chính đã sắp xếp xong xuôi, cậu chỉ cần thay quần áo là có thể vào được luôn. Cục trưởng đang chờ cậu.”

Cậu cả nhà họ Sở ở phía Bắc kết hôn, ai dám chậm trễ chứ.

Sư Niệm nhìn anh đầy tò mò, thế có nghĩa là anh đã sắp xếp xong cả rồi sao?

Cô còn tưởng rằng thậm chí anh sẽ không thay quần áo luôn cơ.

“Mợ chủ, mời đi theo tôi qua bên này.” Thư ký mỉm cười nói với cô.

Sư Niệm ngẩn ra một lúc. Sở Húc Ninh quay đầu nắm chặt lấy tay cô. “Anh đi thay quần áo, em qua đó trước với trợ lý Vương đi, anh thay xong sẽ qua ngay.”

Sư Niệm gật đầu một cách máy móc, sự phấn khích vừa rồi dường như đều biến mất ở thời khắc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.