Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2646: Chương 2646: Chương trình phỏng vấn [2]




“Tút tút tút…”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, thật sự nóng máu phát điên.

Thủy An Lạc ném điện thoại lên bàn ăn, tiếp tục ăn cơm, nhưng vừa ăn cô lại vừa nghĩ, lẽ nào cô như vậy khiến anh Sở phải bán thân thật sao?

Đây thực sự là lần đầu tiên Sở Ninh Dực tham gia chương trình như vậy, nếu là Phong Phong cô sẽ không thấy lạ, nhưng đây lại là Sở Ninh Dực. Anh ấy ghét nhất là phải tham gia những chương trình như thế này.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, vừa đúng vào ngày nghỉ, cho nên đề tài này được những cư dân thành phố rảnh rỗi tới ghê răng bàn tán rất nhiệt tình.

Mà lần này không chỉ có một mình Sở Ninh Dực tham gia phỏng vấn, còn có cả An Phong Dương.

Các thần dân đảng phái CP Thái tử và Vương gia lại bùng nổ lên, đây mới cách mở khóa couple đúng cách nè.

Thủy An Lạc cầm điện thoại lướt một hồi, anh Sở à, hôm nay anh tính tạo từ khóa mới luôn đấy hả?

***

Bệnh viện, phòng bệnh.

Tân Nhạc đang ôm điện thoại xem tin tức, thỉnh thoảng chia sẻ vài thông tin với Mặc Lộ Túc đang đọc sách bên cạnh.

Lúc mới nghe thấy chuyện này Mặc Lộ Túc cũng không thấy lạ. Anh chỉ không ngờ Sở Ninh Dực sẽ dùng cách trực tiếp và thẳng thắn như vậy.

Nhưng như thế cũng cho thấy rằng, trong lòng Sở Ninh Dực, nơi duy nhất không thể động tới là người phụ nữ tên Thủy An Lạc.

“Sao đột nhiên Sở tổng lại tham gia phỏng vấn nhỉ? Lạ thế?” Tân Nhạc vừa lướt tin tức vừa nằm vểnh chân trên giường.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên, nghiêng mặt qua nhìn cô, nghĩ ngợi một hồi vẫn đặt cuốn sách trong tay xuống, “Lấy quần áo của anh qua đây, chúng ta ra ngoài.”

“Hửm?” Tân Nhạc khựng lại, bỏ điện thoại trong tay xuống, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, “Đi đâu thế? Vết thương của anh đã khỏi đâu.”

“Không sao, đưa em ra ngoài ăn cơm thôi.” Mặc Lộ Túc nói xong đã xốc chăn định xuống giường, không cho Tân Nhạc cơ hội từ chối.

Tân Nhạc còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt liếc qua của Mặc Lộ Túc, rõ ràng anh đang nói, em cứ nói gì đó thử xem.

Tân Nhạc vội vàng lấy quần áo cho anh, sau đó giúp anh thay đồ, miệng vết thương ở ngực gần đây hồi phục rất nhanh, cũng không bị rách ra nữa, nhưng vẫn phải băng bó cẩn thận, khiến Tân Nhạc cứ trông thấy là lại xót xa. Đến bây giờ cô vẫn nhớ khi ấy anh bị đâm bay ra ngoài như thế nào.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nhìn lồng ngực mình. Cho dù không thấy ánh mắt của cô, anh cũng biết khóe mắt cô ngốc này lại đang đỏ lên.

“Trong phòng có máy sưởi nhưng vẫn lạnh lắm đấy.” Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ nhắc nhở cô.

Tân Nhạc hoảng hồn, vội vàng lấy sơ mi mặc vào giúp anh, bởi vì cánh tay bị thương, không hợp để mặc áo chui đầu, mà Mặc Lộ Túc cũng thích kiểu áo sơ mi này.

Tân Nhạc giúp anh mặc áo, cài cúc, sau đó với tay lấy áo lông cừu mà trước đó cô mới mua cho anh, có thể thắt được nút.

Mặc Lộ Túc mặc cho cô bận rộn một hồi, nhưng vẫn không thấy cô thay quần giúp mình.

Mặc Lộ Túc, “Em định để cho anh ra ngoài thế này à?”

Tân Nhạc đỏ mặt, lí nhí trong miệng, “Anh tự thay quần nhé.”

Mặc Lộ Túc thấy cô xấu hổ, không khỏi bật cười mà nói, “Cánh tay anh không tiện cử động.”

Tân Nhạc mím môi, nhìn người đàn ông ngồi trên giường, giúp anh thay quần, chuyện này cô thực sự chưa từng làm bao giờ. Cho dù là trước kia, họ cũng tắt đèn hành sự, về cơ bản cô chưa từng nhìn thấy cơ thể Mặc Lộ Túc.

Cho nên Tân Nhạc chưa làm gì mà mặt đã đỏ nhừ lên rồi.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn, Tân Nhạc như vậy là một kiểu quyến rũ khác.

Hóa ra cô đỏ mặt cũng xinh xắn như vậy, sao lúc trước anh không phát hiện ra nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.