Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3348: Chương 3348: Chuyến đi sinh nhật đến núi châu [6]




Cái này là đã nghiện lại còn ngại đúng không?

Cô đã nói như vậy mà cậu còn ngồi dậy mới là có lỗi với cô đấy!

Vậy nên Sở Lạc Duy càng dựa sát hơn, nói: “Vậy cậu định nhào lên thế nào đây, định thẳng hay là định nghiêng?”

Lột sạch thì có được không hả?

Kiều Vi Nhã thấy suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên nguy hiểm liền vội vàng đẩy người ra: “Ăn cơm xong rồi nhào có được không? Hết sức rồi!”

“Đồ nhát gan.” Sở Lạc Duy nói rồi kéo người ngồi dậy.

Thế nhưng ngay lúc Sở Lạc Duy kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy thì Kiều Vi Nhã bất ngờ phản công, trở tay đem Sở Lạc Duy đặt dưới thân mình.

“Ai là người nhát gan cơ?” Kiều Vi Nhã ngồi lên người Sở Lạc Duy theo tư thế cưỡi. Cô cúi đầu nhìn người nằm dưới thân mình. Cô làm thế này không gọi là phản công sao?

Sở Lạc Duy nhìn cô gái kiêu ngạo đang ngồi trên người mình liền dang hai tay ra, bộ dáng như nhâm quân hưởng dụng, nhìn xem cô có thể làm được đến đâu.

Kiều Vi Nhã khom lưng, chậm rãi tới gần, bầu không khí cũng bắt đầu nóng dần lên.

Sở Lạc Duy nhìn cô gái càng ngày càng tới gần mình, hai tay của câu di chuyển đặt lên hông của cô, đỡ lấy thân thể của cô.

Đôi môi của Kiều Vi Nhã gần như dán sát vào môi của Sở Lạc Duy, sau đó cô thấp giọng nói: “Cậu thật sự muốn lấy bản thân mình làm quà sinh nhật cho tôi hả?”

Sở Lạc Duy nhướng mi: “Phải nhìn xem cậu có khả năng làm được hay không đã.”

Kiều Vi Nhã bị nghi ngờ năng lực của mình liền không vui cắn một cái lên môi của Sở Lạc Duy: “Cậu cứ chờ bị tôi nuốt sống đi!”

Kiều Vi Nhã nói xong liền đổi từ cắn sang hôn. Sở Lạc Duy khẽ cứng người lại một cái nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Cu dứt khoát xoay người đè Kiều Vi Nhã xuống bên dưới mình, hai đôi môi không hề rời khỏi nhau.

“Ối...” Kiều Vi Nhã khẽ giãy giụa, cô nhất định phải ở bên trên.

Sở Lạc Duy bị Kiều Vi Nhã đè xuống, cô thở dốc, nói: “Tôi phải ở bên trên!”

“Không đâu!” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên rồi lấy lại quyền chủ động.

Kiều Vi Nhã đè lại: “Tại sao chứ?”

Sở Lạc Duy: “...”

Đúng là một câu hỏi hay.

Sở Lạc Duy đè Kiều Vi Nhã xuống lần nữa. Hai người đã lăn đủ một vòng giường: “Vì tôi là đàn ông!”

“Câu á?” Kiều Vi Nhã xấu xa nói.

Sở Lạc Duy cúi xuống cắn môi của cô: “Sẽ là như vậy ngay thôi.” Cậu vẫn luôn chờ, chờ đến ngày cô trưởng thành. Bây giờ Kiều Vi Nhã đã trưởng thành rồi, làm sao Sở Lạc Duy có thể tiếp tục nhịn nữa đây?

Bầu không khí lại trở nên nóng bỏng, Sở Lạc Duy kéo chăn qua, che kín hai người họ.

“Này, không được, còn chưa tắm nữa!”

“Không cần tắm!”

“Nhưng bẩn...”

“Lát nữa tắm chung luôn.”

“Nhưng mà...”

“Im miệng!”

...

Những âm thanh khó nói phát ra bên dưới lớp chăn, kèm theo đó còn có cả tiếng thở dốc nhè nhẹ.

“Đoàng đoàng đoàng...”

Ba tiếng súng đột ngột vang lên.

Sở Lạc Duy lập tức vén chăn, Kiều Vi Nhã lộ ra cái đầu với mái tóc hơi xộc xệch, bờ vai trần có một vết hồng hồng đầy ám muội.

“Có cướp à?”

Kiều Vi Nhã vừa mới dứt lời đã bị Sở Lạc Duy ấn đầu vào chăn, sau đó cậu nhặt áo của mình lên rồi mặc vào, nói: “Tôi ra ngoài xem một chút.”

Kiều Vi Nhã bĩu môi, nhìn người đã mặc đồ tử tế đang đi ra ngoài. Cô cũng nhanh chóng nhặt đồ của mình lên, sau khi mặc đồ thì cũng nhanh chóng xuống giường chạy theo.

Tiếng súng truyền từ trên núi xuống, nhưng Sở Lạc Duy phát hiện có vẻ như người dân trong thôn không có vẻ gì là cảm thấy lạ cả.

Kiều Vi Nhã mặc đồ tử tế lại, túm chặt áo đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Duy, sau đó dùng tiếng địa phương lớn tiếng hỏi: “Thím ơi, bên kia có chuyện gì thế?”

“Trộm trong rừng ý mà, không sao đâu, bọn chúng không xuống làng đâu, không cần lo lắng.”

Trộm đồ?

Ở núi Châu?

Đó chính là... buôn lậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.