Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 799: Chương 799: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay [5]




Tiểu Bảo Bối chui vào lòng mẹ thút thít, làm con sợ chết đi được.

Sở Ninh Dực bảo thím Vu ra ngoài trước, còn anh thì đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng để dỗ dành, nhưng trong ánh mắt lại có chút phức tạp.

Cô với Sở Ninh Dực mất rất nhiều thời gian mới có thể được như bây giờ, nếu chuyện năm đó thật sự có liên quan tới ba của Viên Giai Di vậy thì cô phải làm thế nào đây?

Sở Ninh Dực, chắc sẽ hận cô lắm nhỉ?

Nghĩ tới đây Thủy An Lạc không kìm được mà bắt đầu run rẩy.

Sở Ninh Dực đi ra thì thấy trên trán Thủy An Lạc rịn một tầng mồ hôi mỏng. Anh ngồi xuống mép giường rồi nắm lấy tay cô, bàn tay ấy đã lạnh ngắt.

Anh không nhịn được mà có chút lo lắng: “Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

Thủy An Lạc giật mình tỉnh táo lại lập tức lắc đầu.

Cô không khó chịu chỗ nào hết, chỉ là đang sợ hãi mà thôi.

Sợ mất anh, lại càng sợ anh sẽ hận cô.

“Ăn cơm trước đã, sau đó thì đi nghỉ sớm một chút, để anh đi xem Bạch Nhị tìm anh có việc gì?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái.

“Em vừa mới về mà anh đã đi gặp anh ta sao!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng, giọng nói nghe có hơi nũng nịu.

Nhưng khi nghe kỹ lại thì trong đó còn có cả sự khẩn cầu.

Sở Ninh Dực khẽ cong môi rồi trở tay nắm lấy tay của cô, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của Thủy An Lạc: “Được rồi, mới đi ra ngoài có một ngày mà về đã biết làm nũng rồi. Coi như nể mặt em mất công học được kỹ năng này nên tối nay bản thiếu gia sẽ ở bên em.”

Sở Ninh Dực không phải kẻ ngốc, anh có thể nghe ra sự khẩn cầu trong giọng nói của cô, nhưng anh không biết tại sao cô lại phải làm như vậy.

Mặc dù lại bị anh trêu chọc nhưng Thủy An Lạc không hề phản bác. Cô chỉ nghiêm túc gật đầu một cái tỏ ý anh nhất định phải ở bên cô tối nay.

Sở Ninh Dực cảm thấy vợ nhỏ nhà mình mới ra ngoài có một chuyến đã thay đổi thế này, nguyên một đêm anh bị cô quấn lấy đủ kiểu.

Cũng may bà dì của vợ anh cũng được coi là tính khí tốt, đi cũng sớm, nếu không hôm anh bị cô khiêu khích như vậy chắc cũng chỉ còn nước đi tắm nước lạnh cho tỉnh thôi.

Một vòng ân ái kết thúc bằng tiếng gầm nhẹ của Sở Ninh Dực, nhưng cô gái dưới thân vẫn nhất quyết không chịu buông anh ra.

Sở Ninh Dực tì sát trán mình vào trán cô, cơ thể hai người hơi cách ra một chút để tránh ép cô đến khó thở: “Rốt cuộc hôm nay em làm sao thế?” Bà xã nhà anh hôm nay rất không bình thường.

Hai chân của Thủy An Lạc vẫn quấn lấy eo của Sở Ninh Dực, sau khi anh xoay người thì cô dứt khoát nằm luôn lên người của anh: “Không có gì, em bị Lão Phật Gia với tên điên kia dọa thôi. Chị Kỳ Nhu thật sự quan trọng với anh ta đến vậy sao? Rõ ràng anh ta đã thích Lão Phật Gia rồi, nhưng lại chỉ vì chị Kỳ Nhu mà đành phải xa cách nhau?”

Cũng giống như bọn họ, ân sư là người rất quan trọng đối với Sở Ninh Dực. Nên dù anh rất yêu cô nhưng nếu cái chết của người kia có liên quan đến ba của Thủy An Lạc thì quan hệ của họ cũng sẽ giống như Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong bây giờ sao.

“Có lẽ vì xa cách mới không làm tổn thương nhau nhiều hơn. Trước mắt thì đây là cách tốt nhất đối với Kiều Nhã Nguyễn. Nếu không Phong Phong sẽ lại không khống chế được mình mà lại chọn tổn thương Kiều Nhã Nguyễn.” Sở Ninh Dực lần theo vầng trán của cô xoa lên mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi rồi nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy còn anh thì sao?” Thủy An Lạc bất ngờ hỏi một câu.

“Cái gì?” Sở Ninh Dực cau mày.

“Nếu như anh là Phong Phong thì anh cũng sẽ làm như vậy sao? Thà rằng rời bỏ em cũng không muốn khiến em tổn thương à?” Thủy An Lạc cẩn thận dò hỏi.

Chân mày của Sở Ninh Dực nhíu chặt lại, bàn tay của anh từ từ rời khỏi mái tóc của cô rồi ôm lấy gò má đang đỏ ửng kia: “Bị dọa sợ rồi à? Sao lại biết hỏi câu hỏi này?”

“Anh trả lời em đi!” Thủy An Lạc hơi cuống lên.

Nếu sự bất an của cô là thật, nếu như ba của cô thật sự là hung thủ giết chết người thầy của Sở Ninh Dực, như vậy liệu anh có làm giống Phong Phong, hay thậm chí còn làm điều kinh khủng hơn là... hận cô hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.