Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 711: Chương 711: Chuyện người họa sĩ [3]




Mặc phu nhân thở dài: “Ừ, lúc bác đi ra ngoài lại quên mất không sạc điện thoại, không biết Lộ Túc gọi điện tìm bác làm gì nữa?”

Thủy An Lạc lục sạc điện thoại trong balo của mình ra, sau đó đưa cho bà ta.

Mặc phu nhân nói cảm ơn, nhưng nhận lấy sạc điện thoại rồi mới phát hiện chân sạc với máy không cùng loại.

“Lạc Lạc, bác có thể mượn điện thoại của cháu để gọi cho Lộ Túc được không?” Mặc phu nhân nhẹ giọng lên tiếng nhờ giúp đỡ.

“Vâng!” Thủy An Lạc cũng không từ chối, cô mở mật mã di động của mình ra rồi đưa nó cho Mặc phu nhân, sau đó vào trong thay quần áo.

Mặc phu nhân nhận lấy điện thoại di động rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang quay lưng nhìn về mình, thấy cô quả thật không quay đầu lại bà ta mới nhanh chóng mở ra hộp thư đến của cô để xem trộm.

Hộp thư đến của Thủy An Lạc cũng chẳng có nhiều tin nhắn. Hơn nữa cái tin nhắn uy hiếp cô vẫn ngay ngắn hiện ngay đầu tiên, vậy ra cô không xóa tin nhắn này. Như vậy thì tin nhắn sau đó mà bà ta gửi thì sao?

Cô không nhận được sao?

Mặc phu nhân siết chặt bàn tay của mình, chẳng trách tại sao cô vẫn không chịu đi khuyên nhủ Mặc Lộ Túc.

Thủy An Lạc quay đầu lại, Mặc phu nhân cũng vừa đặt di động lại lên trên bàn: “Được rồi, để bác về nhà rồi gọi điện thoại cho Lộ Túc sau vậy. Chứ nếu bác dùng điện thoại của cháu thì sợ Sở Ninh Dực sẽ lại hiểu lầm mất!”

Thủy An Lạc có chút tò mò, chuyện này với Sở Ninh Dực thì có liên quan gì đến nhau?

Cơ mà không dùng nữa cũng tốt.

“Lạc Lạc, thật sự bác không muốn làm khó cháu đâu, chỉ là bác không muốn thấy con của mình đau lòng. Cháu có hiểu cho bác không?” Mặc phu nhân than ngắn thở dài nói.

“Mặc phu nhân, anh Mặc đã là người lớn rồi, tôi nghĩ tự bản thân anh ấy biết mình phải làm gì, nên làm cái gì!” Thủy An Lạc từ từ gạt bàn tay của bà ta ra khỏi người mình: “Thật xin lỗi, tôi còn phải làm việc, không thể tiếp tục trò chuyện với Mặc phu nhân được.”

Mặc phu nhân hết cách, đành thở dài rời đi.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn tới thì đúng lúc thấy Mặc phu nhân đi ra.

“Ui chao, đã bắt đầu khám bệnh rồi cơ à?” Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lên tiếng nói.

Thủy An Lạc trợn trừng mắt. Cô dọn dẹp hồ sơ bệnh lý trên bàn: “Mẹ kế của đàn anh đấy, nếu mày cố gắng thì người đó sẽ trở thành mẹ chồng của mày đó!”

“Được rồi, giờ tao hết cảm giác với đàn anh rồi!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền dứt khoát nằm lăn trên giường khám bệnh: “Được phết, cũng có phòng làm việc riêng cơ đấy!”

Thủy An Lạc xì một tiếng, sau đó bước qua dùng hai tay đè lên mép giường rồi nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên đó: “Ai chà, hết cảm giác với đàn anh rồi sao, là vì có người khác để có cảm giác rồi chứ gì?”

Kiều Nhã Nguyễn bỗng ngồi bật dậy, một tay chống lên đầu gối của mình: “Mày cảm thấy chị đây là loại con gái sẽ động tâm với kiểu đàn ông đó sao?”

Thủy An Lạc ôm lấy ngực mình rồi lui về phía sau: “Thế chẳng lẽ mày động tâm với con gái sao?”

“Đúng thế!” Kiều Nhã Nguyễn lả lơi liếc mắt nhìn Thủy An Lạc một cái: “Vậy nên, bé cưng à, mau mau hầu hạ ai gia đi nào!”

Thủy An Lạc vội lui về sau một bước, tránh khỏi móng vuốt của cô bạn thân.

“Này, nói chuyện nghiêm túc nào!” Thủy An Lạc nói xong rồi dùng một tay quàng lên bả vai của Kiều Nhã Nguyễn: “Tao cảm thấy chuyện cô của Sở Ninh Dực là một chuyện lớn, hoàn toàn không đơn giản như những gì đàn anh nói với tao đâu!”

“Nói thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa nhảy xuống đi lục đồ ăn trong phòng làm việc của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc xoa xoa cái cằm của mình, sau đó nghiêm túc trả lời: “Mày nghĩ xem, nếu quả thật chỉ đơn giản như những gì đàn anh nói, Viện trưởng Kiều vì Sở gia mà mà đem con gái gả cho người cô ấy không yêu, lại còn không chấp nhận cho con gái mình ly dị, tiếp đó lại hại chết con gái của mình. Nếu chuyện chỉ đơn giản như thế thì đâu có chuyện biết bao người nhảy vào điều tra mà vẫn không điều tra ra được đúng không?”

Kiều Nhã Nguyễn lục được mấy cây kẹo que trong balo của Thủy An Lạc liền bóc vỏ ra rồi bỏ vào miệng mình: “Chuyện này, đúng là khó mà nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.