Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2759: Chương 2759: Cô ấy là người đầu tiên [3]




Nửa đêm Tân Nhạc xuống dưới lầu. Cô cảm thấy trong phòng thoang thoảng mùi rượu.

Sau đó cô phát hiện Mặc Lộ Túc đang nằm trên sofa. Cô dừng bước, không tiếp tục đi xuống nữa mà là xoay người về phòng, sau đó cầm cái chăn đi xuống đắp lên cho anh.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, mở mắt ra thấy Tân Nhạc liền vội ngồi dậy: “Sao em lại xuống đây?”

“Sao anh không về phòng ngủ đi?” Tân Nhạc không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại.

“Người anh toàn mùi rượu là rượu, em đi ngủ đi, anh nằm đây là được rồi.” Mặc Lộ Túc nhíu mày, có thể thấy anh đã nhức đầu lắm rồi.

Tân Nhạc hơi thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh anh, không lên tiếng.

Mặc Lộ Túc nằm xuống, đôi chân thon dài đặt một bên ghế, đưa tay ấn ấn trán của mình: “Từ từ rồi sẽ ổn thôi, hôm nay đều là những người hợp tác làm ăn, Tiểu Lưu giúp anh cản không ít rượu rồi. Đây là lần đầu tiên gặp nhau cho nên không thể không uống được.”

Tân Nhạc đứng dậy vào nhà bếp, bật bếp giúp anh nấu thêm canh giải rượu.

Mặc Lộ Túc nhắm mắt lại cố chịu cảm giác đau đầu. Trước đây có ba anh cho nên Mặc Lộ Túc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở về công ty, thậm chí còn không biết kinh doanh một công ty lại cần làm nhiều chuyện như vậy.

Tân Nhạc nấu xong canh giải rượu, sau đó bưng ra ngoài rồi đặt lên bàn: “Vạn sự khởi đầu nan, nhưng anh cũng không thể uống như vậy, dạ dày của anh không tốt.”

Mặc Lộ Túc gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Em lên trên nghỉ ngơi đi! Trưa mai anh về sẽ đưa em tới một nơi.”

“Sáng mai anh còn muốn đi làm nữa à?” Tân Nhạc kinh ngạc hô lên.

Mặc Lộ Túc bật cười: “Sao có thể không đi chứ? Anh vừa mới tiếp nhận công ty, bên dưới có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh chằm chằm, không thể so với lúc còn ở bệnh viện được.” Trong bệnh viện, anh là tự mình bước từng bước một đi lên, nhưng mà ở công ty anh lại là Tổng giám đốc từ trên trời rơi xuống, có bao nhiêu người còn đang nhìn đấy.

Tân Nhạc bị Mặc Lộ Túc giục đi ngủ. Cô biết nếu mình không nghe thì anh sẽ không thể nghỉ ngơi nữa.

Tân Nhạc thở dài, cuối cùng vẫn đi lên lầu.

Trong một chớp mắt như vậy, thậm chí Tân Nhạc còn cảm thấy hối hận vì sao trước đây cô không học kinh tế.

Vì Mặc Lộ Túc mà cô hoàn toàn điên rồi.

Hơn nữa dù cô tự biết mình điên thì cô cũng không muốn rời khỏi anh.

Dường như vì anh mà cô có thể làm tất cả mọi chuyện.

Lúc Tân Nhạc tỉnh lại thì Mặc Lộ Túc đã đến công ty. Mẹ Tân nói vì anh không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên không gọi cô.

Tân Nhạc ăn sáng xong lại bắt đầu cuộc sống của heo, cầm di động gửi tin nhắn cho Thủy An Lạc,

[Tân Nhạc: Hôm qua đàn anh uống say.]

[Thủy An Lạc: Muốn trà giải rượu à? Hai mươi đồng một gói, muốn tôi đưa đơn thuốc cho bà không?]

[Tân Nhạc: Bà như thế có thật sự tốt không hả? Tôi sẽ nói lời từ biệt đấy.]

[Thủy An Lạc: Tôi vừa mới tiễn một người muốn ly hôn, lại còn là phụ nữ đang mang thai. Tôi đang nghĩ chỗ tôi bị thành khoa Phụ sản từ bao giờ vậy này?]

[Tân Nhạc: Nói cho cô gái ấy biết, đứa bé là cách chủ yếu để bọn họ quay lại với nhau, ví dụ như bà.]

[Thủy An Lạc: Nhưng mà chồng của người phụ nữ ấy còn có một cô bồ nhí đã mang thai năm tháng rồi.]

[Tân Nhạc:... ]

Cái này thì khó xử thật.

[Thủy An Lạc: Cho nên bà tìm tôi để nói là người đàn ông hôm qua uống say đã làm chuyện không thể tha thứ đấy hả?]

[Tân Nhạc: Tôi cảm thấy tôi thật sự muốn chặn bà rồi đấy. Tôi chỉ xót anh ấy thôi, anh Sở nhà bà có uống rượu như vậy không?]

[Thủy An Lạc: Bà đang đùa tôi đấy hả, anh Sở không muốn uống rượu thì ai dám chuốc anh ấy chứ?]

Tân Nhạc: “...”

Hết cách để nói chuyện rồi, cô bị Thủy An Lạc làm tổn thương nát bét rồi, chắc bà chị ghê gớm mà người ta thường nói chính là cô đấy nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.