Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2548: Chương 2548: Cô gái hồ đồ [9]




Cuộc phẫu thuật của Mặc Lộ Túc kết thúc sau tám tiếng đồng hồ đằng đẵng. Bác sĩ đi ra thở phào một hơi. May mà lúc bị đâm, Mặc Lộ Túc vẫn có ý thức bảo vệ lấy đầu mình, không làm bị thương ở đầu, nhưng xương cổ tay, xưng ngực và chỗ xương sườn thì đều bị thương cả, có chăm sóc nửa năm cũng chưa chắc đã bình phục hoàn toàn được.

Với Tân Nhạc mà nói thì người còn sống đã là câu trả lời tốt nhất rồi, đừng nói là nửa năm, có phải hầu hạ anh cả đời cô cũng chịu.

Thủy An Lạc vỗ vỗ vai cô, khẽ nói: “Không sao nữa rồi, anh ấy không nỡ bỏ mặc bà ở lại đâu.”

Mặc Lộ Túc được đưa tới phòng bệnh thường. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cũng về, chỉ là họ không ngờ còn chưa ra khỏi viện đã thấy Mặc Doãn.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, sao người này lại về đây?

“Thằng bé thế nào rồi?” Mặc Doãn hỏi thẳng.

Sở Ninh Dực ôm lấy vợ mình, quay lại nhìn vào trong, cười khẩy một tiếng rồi lại ôm vợ mình rời đi.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, đàn anh trở nên như vậy nhất định là có liên quan tới ba anh ấy, thừa nhận tình cảm của mình thật sự khó đến vậy sao?

Mặc Doãn thấy hai người đi rồi liền vào phòng bệnh. Lúc này người nhà họ Tân đều đang ở đây, Mặc Doãn đi vào lại giống như một người ngoài vậy.

Tân Nhạc đứng dậy khỏi giường, ngoảnh lại nhìn Mặc Doãn. Mặc Doãn cũng đang đánh giá cô. Ông ta từng gặp cô gái này rồi.

“Chú là...”

“Chủ tịch, ngài tới rồi à?” Chủ nhiệm khoa lớn tuổi vội đi ra tiếp đón, vào rồi liền chào hỏi.

Chủ... tịch?

Tân Nhạc lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc đang nằm trên giường, thế nên đây chính là ba anh - Mặc Doãn sao.

Người đàn ông mất tích bao năm qua, chỉ liên lạc với con trai mình qua điện thoại.

Mặc Doãn khẽ gật, “Nó thế nào rồi?”

“Lộ Túc bị thương rất nghiêm trọng, nhưng vẫn may là không nguy hiểm đến tính mạng.”Chủ nhiệm khoanói.

Mặc Doãn gật đầu xong cũng chỉ nhìn con trai một cái rồi liền quay người bỏ đi.

“Xin đợi một lát ạ.” Tân Nhạc bỗng cất tiếng gọi. Cô thật sự không hiểu, một người làm cha sao lại có thể lạnh lùng đến mức độ này, đây không phải là con trai ông sao?

Chẳng lẽ ông chỉ đến đây để xác nhận xem con trai mình có chết không thôi à?

Mặc Doãn quay lại nhìn cô gái vừa gọi mình, trong mắt đã ánh lên vẻ không vui.

Tân Nhạc bước tới chỗ ông rồi mới ngẩng lên nhìn ông. Người đàn ông này có vài nét giống với Mặc Lộ Túc, chỉ có điều trông vô tình hơn anh thôi.

“Cháu xin lỗi vì trước đây chưa gặp chú, cháu có thể nói chuyện với chú một lát không ạ?” Tân Nhạc nghiêm túc nói.

Mặc Doãn vẫn nhìn Tân Nhạc, “Dựa vào cái gì?”

Mẹ Tân Nhạc nghe thấy giọng điệu khinh khỉnh này của Mặc Doãn liền nói thẳng: “Con người ông sao lại thế hả? Người đang nằm ở đây có phải là con trai của ông không? Cậu ấy vẫn chưa tỉnh mà ông đã muốn đi rồi à? Thật không biết tại sao Viện trưởng Mặc tốt như vậy mà lại có một người cha như ông nữa.”

Tân Nhạc nhìn người đàn ông đã sầm mặt xuống kia liền nói: “Xin lỗi, mẹ cháu nói chuyện không được dễ nghe, nhưng lời bà ấy nói là sự thật.”

“Phụt...” Tân Dương không nhịn được liền phụt cười, sau khi bị chị mình lườm một cái lại lẳng lặng câm miệng.

“Nếu chú tới đây chỉ để xác nhận xem anh ấy còn sống hay không thì chú có thể gọi điện cho cháu, cháu có thể nói với chú tình hình của anh ấy bất cứ lúc nào, còn không muốn quan tâm thì đừng cho anh ấy hy vọng.” Tân Nhạc nói rồi liền viết số điện thoại của mình lên một cái thẻ rồi đưa cho Mặc Doãn.

Mặc Doãn nheo mắt nhìn cô gái trước mặt mình. Dù ông ta đang nhìn chằm chằm nhưng cô cũng bướng bỉnh không chịu cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.