“Chậc chậc, em thiếu tiền đến thế cơ à?” An Phong Dương nhìn cái bộ dạng đó của cô, không kìm được mà phàn nàn.
“Thiếu chứ, vô cùng thiếu là đằng khác ấy.” Thủy An Lạc đứng dậy, nhìn An Phong Dương với vẻ mặt vô tội.
“Thầu được cả người giàu nhất cái thành phố A này rồi mà còn kêu thiếu tiền, sao em không lên trời luôn đi hả?” An Phong Dương giơ tay lên dí dí vào trán cô.
“Sao giống nhau được, tiền của Sở tổng nhà em là tiền của nhà em, còn tiền của em là tiền của riêng bản thân em đấy chứ.” Thủy An Lạc thản nhiên nói.
Tiền của Sở tổng nhà em là tiền của nhà em!
Câu này rất hay, Sở tổng nghe thấy thế tâm trạng tốt lên, vui vẻ xoa xoa đầu cô.
Mân Hinh bị Thủy An Lạc chọc cho bật cười.
An Phong Dương đưa Mân Hinh đến trước bia mộ, đặt bó hoa trong tay xuống, trầm giọng nói: “Chú, bọn cháu tới thăm chú đây.”
Người trong tấm ảnh trên mộ bia vẫn đang nở nụ cười, nhưng cơn gió thu lại thổi tới một cảm giác thê lương.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực đang đứng cạnh mình, lúc này trông sắc mặt của anh có hơi lạnh lùng.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Trong lúc mấy người bọn họ không ai nói gì thì giọng nói của Viên Giai Di đột nhiên vang lên.
Thủy An Lạc quay lại nhìn. Viên Giai Di được người giúp việc đẩy lên đây, trên đùi cô ta đặt một bó bách hợp. Cô ta đeo kính râm to bản, mặc một cái váy dài màu đen, ngay cả mái tóc dài cũng được buộc cao lên, trông thanh thoát hơn bình thường rất nhiều.
Viên Giai Di tháo kính xuống, nhìn bọn họ. Lúc trông thấy Mân Hinh, cô ta có hơi sững ra nhưng vẫn cười nói: “Không giới thiệu à?”
“Vợ tôi, Mân Hinh.” An Phong Dương thản nhiên nói.
“Chào cô.” Viên Giai Di gật đầu chào Mân Hinh.
Mân Hinh cũng gật đầu nhẹ chào lại, thái độ không xa cách cũng chẳng thân thiết gì.
Viên Giai Di nói xong liền bảo người giúp việc đẩy cô ta đến trước bia mộ của cha mẹ, sau đó đặt bó hoa tươi trong tay xuống.
“Ba, mẹ, con đến thăm ba mẹ rồi đây.” Viên Giai Di nói, trong giọng nói mang theo cả sự ảm đạm, u buồn, “Bao nhiêu năm nay con không đến thăm ba mẹ lần nào, là con bất hiếu.”
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, đưa tay đón Tiểu Bảo Bối sang.
Bả vai của Viên Giai Di khẽ run lên, dường như cô ta đang khóc.
“Ninh Dực và Phong Dương đối xử với con rất tốt, ba mẹ cứ yên tâm đi ạ.” Viên Giai Di nói tiếp.
Lần này thì Thủy An Lạc xác định chắc chắn cô ta đang khóc, vì giọng nói cô ta cũng đã khàn cả đi.
“Hơn nữa Ninh Dực cũng đã có con rồi ạ. Thằng bé thật sự rất đáng yêu.” Viên Giai Di đưa tay lên lau nước mắt, nhìn ba mẹ mình mỉm cười nói.
Thủy An Lạc vô thức ôm chặt Tiểu Bảo Bối, không biết tại làm sao nhưng câu nói này của Viên Giai Di lại khiến cô lạnh toát hết cả sống lưng.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt, khẽ gọi một tiếng”ma ma”, vì nhóc không hiểu tại sao mami lại ôm mình chặt thế.
Thủy An Lạc buông lỏng ra, sau đó thơm lên gương mặt nhỏ nhắn, vỗ về con trai.
An Phong Dương nhếch mép cười châm chọc, toàn giở trò nói móc mấy vụ ân tình, cô ta đang muốn trách ai đây chứ?
Ai cũng biết, năm đó lúc chú Viên hy sinh đã giao Viên Giai Di cho Sở Ninh Dực, bây giờ cô ta nói như thế này thì có khác gì đang oán trách Sở Ninh Dực phản bội lại lời thề năm đó đâu.
“Viên Giai Di, có gì thì nói cho đàng hoàng, đừng có để chú Viên hiểu nhầm, năm đó ai là người có lỗi với ai, cô rõ hơn người khác đấy.” An Phong Dương cười lạnh nói.
Viên Giai Di quay đầu lại, cặp mắt mở to tràn đầy vẻ vô tội và tủi thân, “Phong Dương, tại sao anh lại nói như thế, đây là mộ của ba mẹ tôi, dù anh có ý kiến với tôi thì cũng không nên nói ra những lời như thế trước mặt ba mẹ tôi chứ?”
Thủy An Lạc nhìn bộ dạng khóc lóc của cô ta, cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục ở đây thì sớm muộn gì cũng tắc thở chết mất.