Động tác trên tay Thủy An Lạc hơi ngừng lại, tiếp đó lại bình tĩnh băng bó tiếp cho anh, hoàn toàn phù hợp với thành tích đạt điểm tuyệt đối về môn băng bó của cô. Chờ đến khi băng bó kỹ càng xong, cô liền thu dọn đống băng gạc bên giường đi.
“Sở tổng, nếu như vì 30% cổ phần của Viễn Tường thì anh hoàn toàn không cần phải làm vậy đâu. Cổ phần trôi nổi bên ngoài của Viễn Tường đã là 40%, chỉ cần có thể thâu tóm được hết là anh đã thắng rồi.” Thủy An Lạc nói một cách lý trí, sau đó xoay người rời khỏi phòng anh.
Sở Ninh Dực nheo mắt lại nhìn theo bóng lưng kiên định của cô.
Đây là lần đầu tiên anh bị người ta hiểu nhầm như vậy.
Sở Ninh Dực đưa tay hất mạnh chiếc đèn để bàn xuống đất, tưởng nhìn ngu ngu thôi sao mà lại ngu thật như thế chứ. Sở Ninh Dực anh coi thường cái thủ đoạn đê hèn đó còn chẳng hết, sao cô có thể nghĩ như vậy, anh nói muốn theo đuổi cô chỉ đơn giản vì đó là cô mà thôi.
Thủy An Lạc vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trong, không nhịn được mà đưa tay vỗ vỗ ngực, may mà cô chạy nhanh, nếu không người bị đập chắc chắn là cô rồi.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, lúc Sở Ninh Dực nói ra câu đó, trái tim cô đã lại rung động thật. Đã có một thời, anh từng là cả bầu trời với cô. Khi đó cô còn chưa biết yêu là gì, chỉ biết phó thác. Cô đã trao cả bản thân mình cho anh, nhưng rồi cô đổi lại được kết cục gì? Cái cảm giác thê thảm mà cô phải nếm trải khiến cô nuốt không trôi và cũng không tài nào quên được. Nhưng giờ, người đàn ông đã từng nói với cô “Xong việc rồi tôi sẽ về” lại đột nhiên nói “Thủy An Lạc, tôi nói theo đuổi em là nghiêm túc.”
Cô không tin, cũng không dám tin.
Bởi vì trong tay cô còn có 30% cổ phần công ty do ông nội để lại, tuy đặt trong tay cô chỉ là hư danh, nhưng nếu như rơi vào tay Sở Ninh Dực...
Trong tình huống thế này thì bảo cô làm sao có thể tin được đây?
***
Thủy An Lạc tắm rửa xong bước ra, nhìn cậu con trai đang ngủ say trong cũi. Chắc mai sẽ chẳng có tin tức gì nữa rồi, bởi vì cô đã chọc giận Sở Ninh Dực rồi còn đâu, thỏa thuận ba ngày cũng thành đồ bỏ đi.
Thủy An Lạc bế con trai lên giường, cầm lấy bàn tay bé xíu của bé con nghịch nghịch.
“Ba con hình như thực sự rất yêu con đấy.”
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thủy An Lạc, bởi vì trước kia Sở Ninh Dực không hề tỏ ra thích trẻ con chút nào, nhưng lần này anh ta lại thật sự đối xử với Tiểu Bảo Bối rất tốt.
Tiểu Bảo Bối đang chu du trong mộng cũng đá đá cái chân nhỏ một cái, xem như đáp lại mẹ mình.
***
Ánh nắng rọi vào phòng, chú Sở kéo rèm cửa phòng Sở Ninh Dực ra, khiến cho căn phòng u ám cả đêm qua cuối cùng cũng có được vài tia sáng. Thím Vu nhanh chóng quét dọn những mảnh đèn vỡ dưới đất.
“Cô ấy đâu rồi?”
Cô ấy - này là nhắc tới Thủy An Lạc!
Cứ nhắc đến cái tên này, Sở Ninh Dực lại cảm thấy bực bội.
“Thủy tiểu thư đã đi làm rồi.” Thím Vu dè dặt nói, dù sao bà cũng hiểu tính tình của Sở Ninh Dực, bà tự biết không thể chọc vào thiếu gia lúc này được.
Sở Ninh Dực càng nhíu mày tợn hơn. Cô nàng này to gan thật, đến mức này rồi mà vẫn có thể đi làm được.
“Thiếu gia, dù sao Thủy tiểu thư cũng còn nhỏ, có gì thì cũng từ từ nói thôi.” Thím Vu chấp nhận nguy hiểm bị oanh tạc, bà cố nói thật nhanh rồi vội vàng chạy ra ngoài.
“Thiếu gia, cái tin hôm qua cậu nói giờ có tung ra nữa không?” Chú Sở kéo rèm xong thì mở miệng hỏi.
“Tung!”
Chuyện anh đã hứa với cô, anh sẽ làm được. Còn nếu Thủy An Lạc lòng dạ tiểu nhân thì cũng đừng trách anh vô tình. Nếu cô cảm thấy anh vì 30% cổ phần kia mà làm vậy thì không bằng anh biến tội danh đó thành thật luôn cho rồi.