Sở Ninh Dực đang định nói gì đó, di động trên bàn đột nhiên vang lên, Sở Ninh Dực ra hiệu cho cô an tâm đừng nóng vội, sau đó vươn tay lấy di động, nhìn màn hình hiển thị xong liền nghe máy.
“Thiếu gia, người đi mất rồi, không có ai từ trong viện ra cả.” Chú Sở nhíu mày nói.
“Đi? Đi đâu?” Sở Ninh Dực hỏi, đặt laptop xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Đi về hướng Nam, tạm thời vẫn chưa rõ là đi đâu, hình như sau khi gọi một cuộc điện thoại liền đi khỏi.”
Sở Ninh Dực nghe chú Sở nói vậy, trong đầu hiện lên bản đồ của Nam thành phố, sau một lúc mở miệng nói: “Nhà tù, Lâm Thiển Thần đang ở trong nhà tù phía Nam thành phố.”
Chuyển hướng kẻ khả nghi, có thể thấy rõ hung thủ thật sự vẫn đang ở trong viện, là Viên Giai Di hay --- Lan Hinh đây?
Có lẽ ngay từ đầu anh nên để Thủy An Lạc gọi cuộc điện thoại kia thì mọi chuyện đã không đến mức phải lòng vòng như vậy chăng?
Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói chuyện, nhìn anh cúp máy đứng dậy, vội vàng đứng dậy theo, “Lâm Thiến Thần? Anh nói là Lâm Thiến Thần?”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đứng dậy đi theo mình, thấy cả sự bất ngờ trong mắt cô, bởi vì anh biết, Thủy An Lạc vẫn nghĩ người kia là Viên Giai Di.
“Đi thì biết.” Sở Ninh Dực nói, đưa Thủy An Lạc lên lầu thay quần áo.
Lần này Sở Ninh Dực lái xe, chắc vì sợ bị người khác thấy, nên Sở Ninh Dực lái một chiếc xe chưa từng lái bao giờ ra khỏi gara. Thủy An Lạc đội mũ bước lên xe, gương mặt nhỏ nhắn vẫn đầy vẻ khó tin.
Sở Ninh Dực khởi động, trán cũng nhăn lại.
“Lâm Thiến Thần ở trong tù làm sao có thể mua chuộc được kẻ giết người? Hơn nữa, gã hung thủ kia bị úng não hay sao lại tự mình chạy đến đồn cảnh sát?” Thủy An Lạc không nhịn được liền nói ra nghi vấn của mình.
“Chắc tại không giết được em nên bị lây luôn bệnh úng não của em đấy.” Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng, có vài phần trêu chọc.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật nhìn Sở Ninh Dực, cô đang nói chuyện nghiêm túc với anh cơ mà?
Sở Ninh Dực đương nhiên biết những kẻ như gã kia phần lớn là cần tiền nên bí quá hóa liều, hơn nữa cho dù không phải là Lâm Thiến Thần thì cũng có người muốn cô ta làm kẻ chết thay, thế có nghĩa là cô ta cũng biết kẻ đó.
Gã kia nhất định là nghĩ Thủy An Lạc đã chết rồi cho nên mới dám liều mình tới tận đồn cảnh sát lấy tiền.
Thủy An Lạc chọc chọc lên cằm mình, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó rất nghiêm túc.
Sở Ninh Dực nhìn cô hai lần, lần nào cũng thấy cô nhíu mày, không kìm được hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Thủy An Lạc vẫn cứ gõ gõ vào cằm, cũng không đáp lại anh ngay.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, nghĩ là cô đang sợ bèn mở miệng an ủi: “Đừng lo, sau này sẽ không...”
“Này, anh nói xem, mạng của em đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?” Thủy An Lạc như thể vừa hoàn hồn lại, không nghe thấy lời anh nói nên xen ngang luôn.
Sở Ninh Dực còn chưa nói hết, nửa lời còn lại đã nghẹn lại ngang họng.
Anh hơi bất ngờ, hất tay cô ra rồi lại nắm lấy vô lăng, gân xanh nổi lên có thể thấy rõ tâm trạng anh lúc này đang tồi tệ đến thế nào.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rút tay lại, tiếp tục chớp mắt, câu hỏi này của cô không phải rất bình thường hay sao?
“Chẳng đáng mấy đồng!” Sở Ninh Dực cắn răng tức giận nói.
“Không đáng mấy đồng gã còn tự chui đầu vào lưới, bị úng não thật đấy hả?” Thủy An Lạc chép miệng nói.
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô một cái, thực sự muốn chụp hai chữ úng não lên đầu cô, nhưng xét thấy đây là mẹ của con anh, là người phụ nữ do chính anh chọn lựa, anh nhịn.
“Nhưng không hiểu sao em vẫn nghĩ là Viên Giai Di cơ, làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc lại nói tiếp, “Thật đấy, giác quan thứ sáu của em mách bảo em thế.”