Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2398: Chương 2398: Có một quá khứ gọi là không thể qua đi [5]




Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, mắt hơi nheo lại: “Chúng ta cần nói chuyện!”

Tân Nhạc cúi đầu nhìn bàn tay to của anh đang nắm lấy cổ tay của mình, cô hy vọng bàn tay này có thể mãi mãi nắm lấy cô như vậy nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ là những ảo tưởng của chính cô mà thôi.

Tân Nhạc ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Mặc Lộ Túc: “Chắc bác sĩ Mặc đến đây không phải để khám bệnh nhỉ! Dù sao thì bác sĩ Mặc cũng là bác sĩ mà, bây giờ tôi đang trong thời gian làm việc, còn có bệnh nhân đang chờ tôi nên xin lỗi, tôi không có thời gian nói chuyện với anh!” Tân Nhạc nói rồi giằng tay ra khỏi tay của anh, sau đó xoay người rời đi.

Mặc Lộ Túc nhìn theo bóng lưng của Tân Nhạc, hai bàn tay vô thức siết chặt lại.

Thủy An Lạc nhìn người bạn của mình đang bỏ đi, cô chắp hai tay sau lưng rồi đi tới bên cạnh Mặc Lộ Túc: “Ui chao, hình như đàn anh bị từ chối rồi.”

Mặc Lộ Túc: “...”

Em rảnh rỗi lắm đúng không hả?

Thủy An Lạc cười ưu nhã: “Đàn anh này, hôm trước bọn em ăn hết bảy trăm tệ tiền thịt xiên nướng đó.”

“Sau đó thì sao? Bị tiêu chảy à?”

Thủy An Lạc đen mặt nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh như vậy sẽ giết chết cả cuộc trò chuyện đó! Thật là!” Thủy An Lạc vừa nói vừa phấy phẩy tay của mình: “Sau đó thì sao, bảy trăm tệ tiền ăn thịt xiên nướng này là để mấy ngày sau tiễn Tân Nhạc đi đấy, nghe nói cuối tuần này cô ấy phải về nhà đi xem mắt theo lời ba mẹ, đối phương nhìn như làm trong ngành ngân hàng, rất cao lớn thì phải?”

Xem mắt?

Làm việc ở ngân hàng?

Mặc Lộ Túc quay đầu nhìn bóng lưng đã sớm biến mất kia đột nhiên cảm thấy lòng mình chua chát.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo rời đi, cô nhóc này không những đi ăn thịt xiên nướng mà còn ăn hết tận bảy trăm tệ, sao không đem cái bụng của mình phá nát luôn cho rồi hả?

“Này, này...” Thủy An Lạc vừa kêu vừa bị ai kia lôi ra ngoài.

“Được rồi, nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi!” Sở Ninh Dực lôi kéo Thủy An Lạc ra khỏi bệnh viện.

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng rồi chạy đến phía trước Sở Ninh Dực: “Ý của anh là hai người họ còn có cơ hội đúng không?”

“Chuyện này chưa chắc lắm, anh thấy hiện giờ Tân Nhạc hoàn toàn không có chút cảm giác nào với cậu ta cả!” Sở Ninh Dực nói thật, nếu như ngay cả hận cũng chẳng có thì quả thật đã không còn chút tình cảm nào nữa rồi.

Thủy An Lạc có chút đau đầu, cô cũng có cảm giác ấy, dường như Tân Nhạc hoàn toàn mất hết hi vọng với đàn anh rồi.

Tân Nhạc bận bịu cả một ngày, tan làm xong cô vừa thay quần áo vừa gọi điện thoại cho mẹ mình: “Tuần này con được nghỉ thứ ba và thứ tư, hôm đó chắc chắn con sẽ về nhà mà! Mẹ, mấy ngày nay mẹ cứ gọi điện mãi như vậy mẹ không thấy mệt à?”

Tân Nhạc nói xong liền thấy được người đàn ông đang đứng ngoài cửa, đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu một chút rồi không thèm để ý đến anh nữa mà đi thẳng ra ngoài.

“Mẹ mệt? Mẹ chỉ mong mệt hơn thôi đây? Này, con nói đi, lần trước con vội vội vàng vàng lấy người ta mà ngay đến người ba mẹ còn chưa được gặp, ly hôn rồi cũng chỉ nói cho bố mẹ biết một câu! Như vậy thì mẹ với ba con có thể yên tâm nổi không?” Mẹ của Tân Nhạc ở đầu bên kia thở phì phò nói.

Tân Nhạc hết nói nổi, cô nghe tiếng bước chân đằng sau của mình, hai chân mày càng nhíu lại chặt hơn, rốt cuộc thì người đàn ông này muốn làm gì đây?”

“Mẹ đã nói với Tiểu Thương rồi, cậu ấy nói đến khi con về sẽ ra sân bay đón con, thời gian đã quyết không thể đổi đâu đấy!” Mẹ Tân đổi tâm tình, nói.

Tiểu Thương?

Ông chủ của ngân hàng nhỏ?

Khóe miệng của Tân Nhạc giật giật, bất đắc dĩ nói với mẹ mình: “Mẹ, còn chưa xem mắt mà, sao mẹ đã sai người ta đi đón con rồi?”

“Sai cái gì mà sai chứ? Tiểu Thương là cấp dưới của chú con đó, biết rõ gốc tích của người ta có thể tin tưởng được.” Rõ ràng mẹ Tân rất hài lòng với người gọi là Tiểu Thương này.

Thế nhưng rõ ràng có một người không hài lòng, chính là người đàn ông đang đi đằng sau Tân Nhạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.