Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2705: Chương 2705: Có một thứ tình yêu là muốn tên của em xuất hiện trong hộ khẩu của anh [1]




Không có nhiều người được mời tới, bạn bè trong giới của Phong Phong, đồng nghiệp và lãnh đạo của Kiều Nhã Nguyễn. Họ hàng của Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng có mấy người. Dù sao thì Phong Phong cũng tỏ ra rất thành ý là sẽ về quê Kiều Nhã Nguyễn tổ chức một lần nữa, không hề để ý tới thân phận diễn viên nổi tiếng của mình.

Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong ngồi cùng nhau, lúc Thủy An Lạc đi ngang qua, rõ ràng nghe thấy người ngồi bên cạnh ba cô đang chửi bậy một tiếng, đại ý là sao hai cái tên này lại cùng tới thế này.

Phải biết là họ đã bị quản chế nhiều mặt vì Báo Tuyết và Lang Tuyết, nhưng giờ sao hai người này lại đi với nhau thế này.

Không phải là Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong không nghe thấy, chỉ là họ chọn cách lờ đi thôi.

“Lạc Lạc qua đây.” Thủy Mặc Vân vẫy tay gọi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cởi áo khoác ra rồi cười tít mắt ôm Bánh Bao Đậu chạy tới tìm cô ra chỗ ba mình, “Ba.”

“Ông ơi bế, ông ơi bế.” Bánh Bao Đậu với tay gọi, “Bao Đậu nhớ ông lắm, ông có nhớ Bao Đậu không?”

Thủy An Lạc: “...”

Lại nữa rồi, con bé này lại muốn tất cả mọi người xem nó là quan trọng nhất rồi đấy.

Thủy Mặc Vân cười khà khà bế lấy Bánh Bao Đậu, “Ông ngoại nhớ Bao Đậu nhất đấy.”

Thế là Bánh Bao Đậu liền thấy hài lòng rồi.

“Lạc Lạc, đây là chú Miêu, chú Triệu, chú Lí, chú Vương, chú Tiền.” Thủy Mặc Vân bắt đầu giới thiệu từng người một.

Thủy An Lạc chào từng người một, lại tự nhẩm hình như còn thiếu chú Tôn, thế mới đủ bộ Triệu Tiền Tôn Lí chứ.

“Cháu chào các chú.” Thủy An Lạc chào, muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu luôn.

“Ông Thủy có cô con gái xinh thế này mà cứ giữ khư khư không cho chúng tôi thấy nhé.” Chú Miêu cười nói.

Thủy An Lạc chớp mắt, cảm thấy ông chú Miêu này nói năng có gì đó hơi chua chát, đã thế còn họ Miêu. Ba cô từng dặn cô chú ý tới cái họ này.

“Không có, chỉ là vẫn chưa có cơ hội thôi, hơn nữa con bé này cũng lấy chồng rồi, cũng không có nhiều thời gian về nhà.” Thủy Mặc Vân nhàn nhạt nói, rồi bế Bánh Bao Đậu đặt lên đùi, “Con cứ qua đó trước đi, để ba bế con bé cho.”

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Lần này ba về bao giờ lại đi thế?”

“Chiều nay, sau khi hôn lễ kết thúc ba phải đi ngay, con đi đi.” Thủy Mặc Vân nói xong liền ra hiệu cho Thủy An Lạc có thể đi.

Thủy An Lạc vâng một tiếng rồi dặn Bánh Bao Đậu phải nghe lời, sau đó mới rời đi. Nhưng lúc Thủy An Lạc quay người lại nghe thấy giọng nói kỳ quặc của ông chú Miêu kia: “Lão Thủy năm đó thật có mắt nhìn người, sớm đã gả con gái cho Sở Ninh Dực rồi.”

Thủy Mặc Vân cúi nhìn Bánh Bao Đậu đang nói chuyện với mình, nhàn nhạt nói: “Con gái tôi không có chí hướng gì lớn, học hành cũng không tốt, lấy chồng sớm tốt hơn.”

Thủy An Lạc khựng lại, sao cô nghe câu này thấy hai người họ có vấn đề thế nhỉ, hơn nữa còn liên quan tới cô nữa.

Thủy An Lạc quay lại ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực, “Kỳ thật đấy, cái ông thủ trưởng Miêu kia tại sao cứ thích nhắm vào ba em vậy nhỉ.”

“Vì năm ấy ông ta cũng để ý tới ông xã cô, muốn có cậu con rể này nhưng lại bị ba cô cướp trước.” Sở Lăng Phong nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc: “...”

Không ngờ còn có lý do này, bảo sao người ta lại lắm ý kiến thế.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực: “Sao anh mạnh quá vậy?”

“Thế nên đã biết em may mắn thế nào chưa?” Sở Ninh Dực trưng ra cái vẻ mặt ngứa đòn vô cùng.

Cố Tiểu An cười ngả vào vai Sở Lăng Phong, tính hai người này đúng là giống y như nhau, tự đại vô cùng.

“Phải, anh nói đúng.” Thủy An Lạc cười tít mắt đáp lại.

Cố Tiểu An: “...”

Thủy An Lạc, cô có thể không khí phách hơn nữa được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.