Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2709: Chương 2709: Có một thứ tình yêu là muốn tên của em xuất hiện trong hộ khẩu của anh [5]




Cô dâu chú rể đi chúc rượu còn phù dâu phù rể thì đi theo để cản.

Đáng ra nên là Sư Hạ Dương và Bạch Bạch đi cản độ rượu kia, nhưng Bạch Bạch vừa thấy mấy vị lãnh đạo đó chân liền mềm oặt, cương quyết giao cho Triệu Uyển Uyển, còn mình thì kéo anh đẹp trai đi sang hướng khác giúp.

Triệu Uyển Uyển bị Bạch Bạch đẩy một cái liền va thẳng vào người Sư Hạ Dương.

Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt, đang định nói gì đó, Phong Phong đã kéo cô đi, “Bên phía ba mẹ thì mình phải tự đi kính rượu, cả một vài vị trưởng bối chúng ta cũng phải đích thân đi.

Kiều Nhã Nguyễn bị kéo đi, cô muốn nói bên phía quân đội cô cũng phải tự mình đi mà.

Triệu Uyển Uyển vội đứng thẳng dậy, “Tôi xin lỗi.”

Sư Hạ Dương khẽ gật, tỏ ý không sao.

Thủy An Lạc và Tiểu Sư Niệm cách đó không xa đang bám lên ghế nhìn. Hai người này thật khiến người ta sầu chết mà, nhưng lại không thể nói gì được, haiz~

“Đi thôi, chúng ta qua bên đó đi.” Sư Hạ Dương biết cô đẹp, hôm nay trang điểm vào lại càng đẹp hơn. Cô xinh đẹp sắc sảo hơn so với Triệu Dương Dương, cảm giác mà Triệu Dương Dương mang đến cho anh ta là dịu dàng và thoải mái.

Đây chính là điều mà không người phụ nữ nào có thể cho anh ta.

Triệu Uyển Uyển gật đầu, sau đó lịch sự mỉm cười rồi lướt qua anh ta.

Chiến hữu của Kiều Nhã Nguyễn hầu hết đều là cấp dưới của Sư Hạ Dương. Lúc được sếp chúc rượu họ đều không dám thả lỏng, chỉ có một Trung úy trong đó nhìn Triệu Uyển Uyển, ngượng ngùng nói: “Cô Triệu, tô rất thích cô, lát nữa cô có thể ký tên cho tôi được không?”

“A...” Triệu Uyển Uyển ngẩn ra, mặt không khỏi đỏ lên, “Tôi...”

“Cậu vẫn còn thời gian xem tivi cơ à? Thường ngày luyện tập nhàn hạ lắm đúng không?” Sư Hạ Dương lạnh lùng nói.

Vị Trung úy kia lập tức im miệng.

Triệu Uyển Uyển xấu hổ nhìn Sư Hạ Dương nhưng cũng không lên tiếng nữa.

“Nhìn kỹ thì thấy cô Triệu cũng có nét giống Tiểu Niệm Niệm của chúng tôi đấy nhỉ.” Một Trung tá bỗng lên tiếng.

“Tôi là dì của Niệm Niệm.” Cho nên mắt của con bé giống mẹ nó, cũng giống cô.

“Ruột hả?” Vị Trung tá kia giật mình.

Triệu Uyển Uyển đáp lại, “Mẹ con bé là chị gái ruột của tôi.”

Mối quan hệ này đúng là gượng gạo thật.

Trung tá cười ha ha rồi nhìn Sư Hạ Dương.

Trung tá: Anh muốn làm gì đây?

Sư Hạ Dương: Cậu nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy chỉ là dì của Niệm Niệm thôi.

“Ly này tôi uống thay, không ai được gây chuyện nữa hết.” Sư Hạ Dương hiên ngang nói, sau đó nốc cạn ly của mình. Lúc Triệu Uyển Uyển định cầm rượu lên uống, anh liền đoạt lấy rồi uống tiếp.

Triệu Uyển Uyển: “...”

Thật ra cô vẫn có thể uống được mà.

Sư Hạ Dương uống xong trả lại ly cho cô, “Mang hai ly mới tới đây, vẫn còn một bàn nữa.”

Triệu Uyển Uyển vội nhận lấy sau đó nhanh chóng quay người đi tìm rượu.

“Chậc chậc chậc, chỉ là một ly rượu thôi mà, anh bảo vệ cô ấy như thế làm gì? Ai không biết còn tưởng hai người mới là cô dâu chú rể đấy.” Trung tá chậc lưỡi nói, lại bị Sư Hạ Dương đá cho một cái.

Sư Hạ Dương nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Lão Hạ đâu?”

“Nè, quà bảo chúng tôi mang đến, nói là trong đội có buổi tập, không đi được, không biết sao anh ta lại không đi được luôn.” Trung Tá lắc đầu nói.

Sư Hạ Dương khẽ nhíu mày, nhìn Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn cách đó không xa. Hạ Chương Phong thích Kiều Nhã Nguyễn hơn anh ta tưởng, nhưng có thế nào cũng chỉ thất bại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.