Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 51: Chương 51: Cô muốn chọc giận quan tòa à




Lúc Thủy An Lạc về tới bệnh viện thì Sở Ninh Dực đang họp. Anh chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi tiếp tục trò chuyện với người trên webcam.

“Vấn đề về cắt băng khánh thành cho dự án tòa nhà mới lần này, tôi không muốn dùng ngôi sao nổi tiếng nữa.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ngoắc tay gọi Thủy An Lạc lại, sau đó đưa cốc cho cô ý bảo cô đi rót nước cho mình.

Thủy An Lạc kinh ngạc dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, chẳng lẽ anh ta còn bắt cô phải hầu hạ anh ta nữa chắc?

Sở Ninh Dực thản nhiên gật đầu, cô không thấy anh nói nhiều quá đang khát khô cả cổ đây à?

“Những vấn đề liên quan đến việc tuyên truyền cho dự án tòa nhà mới đều ở trong USB cả, mọi người cứ căn cứ vào đó mà sửa sao cho hợp lý là được! Còn khu Hinh Duyệt Gia Viên thì không cần phải tuyên truyền rầm rộ quá đâu.” Sở Ninh Dực đưa tay cầm cốc nước Thủy An Lạc đưa tới, rồi lại nhìn trợ lý bên kia đang bật usb lên.

“Lần này...”

Sở Ninh Dực còn chưa nói hết, trên màn hình liền xuất hiện một clip quảng cáo mỹ phẩm do ngôi sao nổi tiếng Phong Phong làm người đại diện, chứ không phải là đề án tuyên truyền mà anh chuẩn bị.

Sở Ninh Dực khẽ nheo mắt nhìn vẻ mặt cũng đang tỏ ra khó hiểu của đám người phía bên kia. Thủy An Lạc cũng nhìn thấy, nhưng lại không nhịn được âm thầm phỉ nhổ, vừa mới nói không muốn để ngôi sao nổi tiếng làm người đại diện cơ mà, đây chẳng phải là một ngôi sao chói lọi đến rực rỡ đấy à?

“Thủy An Lạc!” Sở Ninh Dực gập bụp cái laptop lại, tức giận nhìn cô: “Đây là cái gì?”

“Tôi làm sao mà biết được đây là cái gì, chẳng phải chính anh làm ra nó sao?” Thủy An Lạc bĩu môi, người đàn ông trong video clip kia hình như là...

Trong đầu cô bỗng xẹt qua một hình ảnh, nếu không nhầm thì ban sáng cô có đụng phải một người đàn ông... mà, người đàn ông đó còn là ngôi sao nổi tiếng nữa... hình như chính là người này thì phải.

“A, tôi biết rồi! Buổi trưa lúc ra ngoài có một người va vào tôi, chẳng lẽ lúc đó cái USB mà tôi nhặt lên là của anh ta, vậy...” Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi lập tức rụt cổ lại, hình như cô đánh mất USB của Sở Ninh Dực mất rồi.

Quanh người Sở Ninh Dực bắt đầu tỏa ra khí lạnh, ánh mắt anh nhìn Thủy An Lạc như thể chỉ hận không thể đóng băng cô luôn cho rồi.

“Tôi...” Thủy An Lạc ý thức được chuyện này đúng là do cô sai, không biết những thông tin trong cái USB kia của Sở Ninh Dực trị giá bao nhiêu tiền nữa.

“Chú Sở, lấy đoạn video giám sát ở sảnh viện trưa nay tới cho tôi.”

Thấy Sở Ninh Dực gọi điện thoại, Thủy An Lạc vội vàng nói: “Không cần, không cần! Người va vào tôi chính là anh ta đấy!”

Cô vừa nói vừa chỉ vào máy tính, tuy Sở Ninh Dực đã khép máy tính lại nhưng cô vẫn chắc chắn là người kia không sai đâu.

Sở Ninh Dực vẫn nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn: “Thôi, không cần nữa.”

Sở Ninh Dực cúp máy xong vẫn tiếp tục nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc hơi run lên, cô thật sự không cố ý mà, ai mà biết được có người lại dùng cái USB giống y hệt Sở Ninh Dực đâu chứ.

“Ở trong đó chắc không có cơ mật gì chứ?” Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ, mà có cơ mật thật thì bán cô đi cũng chẳng đền nổi.

Thủy An Lạc còn đang nghĩ nghĩ thì cửa phòng bệnh có người gõ cửa. Cô quay đầu lại liền thấy người bước vào chính là cái tên minh tinh ngạo mạn va phải cô lúc trưa.

Lúc Phong Phong nhìn thấy Thủy An Lạc, trong mắt thoáng hiện lên chút ý cười, sau đó anh ta ném chiếc USB trong tay mình tới chỗ Sở Ninh Dực: “Vừa về nhà đã thấy cái này, hình như do cô thư ký quèn này cầm nhầm USB thì phải.”

Sở Ninh Dực cau mày nhìn Phong Phong: “Hết chuyện của cậu rồi, biến đi.”

Phong Phong nhướn mày: “Đúng là cái đồ qua cầu rút ván.”

Phong Phong nói rồi lại nhìn về phía Thủy An Lạc: “Cô nhóc này, tôi thì chẳng có gì ghê gớm lắm đâu nhưng tôi biết chắc cô sắp phải hầu tòa rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.