Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3498: Chương 3498: Cô nói tên cô là triệu hân hân [1]




Ba năm sau, tại sân bay quốc tế thành phố A.

Kiều Vi Nhã mặc một chiếc áo cánh rơi rộng đang kiễng chân dáo dác nhìn vào cửa ra của sân bay giống y hệt như ba năm trước.

Nhưng lần này, cô có thêm một thân phận nữa... paparazzi.

Ba năm qua đi mà Sư Niệm mới có hai mươi ba tuổi đã lại giành được giải thưởng Oscar.

Lúc Sư Niệm xuất hiện, người bên cạnh cô chính là Lưu Mục lần này được đề cử nhưng chưa nhận được giải, nhưng chỉ cần được đề cử thôi cũng đã là một chuyện rất ghê gớm rồi.

“Triệu Tư Niệm, Triệu Tư Niệm...”

“Lưu Mục, Lưu Mục...”

Khoảnh khắc hai người cùng xuất hiện, cả sân bay gần như đều loạn cả lên.

“Cô Triệu với anh Mục có phải vẫn còn có kế hoạch hợp tác tiếp không?”

“Cô Triệu, lần này đoạt giải, cô nói muốn dành nhiều thời gian về nhà hơn liệu có gây ra ảnh hưởng gì không?”

...

“Cô Triệu, xin hỏi con gái cô có tính cách bá vương như vậy có phải là vì cô không?”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến Sư Niệm đang đanh mặt nãy giờ cũng phải phụt cười. Cô tháo kính xuống nhìn cô gái đang kiễng chân nhảy lên trong đám phóng viên.

“Vấn đề này, tôi cảm thấy cô nên đi hỏi chồng tôi mới đúng.” Sư Niệm nhìn Kiều Vi Nhã đang chui ra, gương mặt nhỏ nhắn đeo kính gọng đen lớn choán hết cả mặt.

Con gái Sư Niệm vẫn chưa được nửa tuổi, nhưng quả thật đã là một tiểu bá vương trong nhà. Tất cả đều do Sở Húc Ninh chiều mà ra, con bé làm gì cũng đúng hết, kể cả việc tối không đi ngủ vật lộn cả đêm anh cũng mặc kệ.

Lúc Sư Niệm nói lời này, trên gương mặt cô ánh lên vẻ hạnh phúc ngập tràn, có thể nhìn ra ba năm nay cô sống thật sự rất hạnh phúc.

“Cô Triệu, vậy còn chuyện trước đây cô có đăng bài về vấn đề trẻ con thích ba hơn, hình như cô Triệu có ý kiến rất lớn với chuyện này à.” Kiều Vi Nhã lại hỏi tiếp.

“Không, cái tôi có ý kiến là anh ấy thích con bé hơn.” Sư Niệm nghiêng đầu chỉ chỉ Kiều Vi Nhã: “Con bé này, em hỏi mà chẳng vào những vấn đề người khác quan tâm gì cả.”

“Cái tôi hỏi là những câu hỏi mà cô Triệu đây sẽ trả lời.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt đáp, “Chẳng lẽ em nói không đúng sao?”

Sư Niệm gật đầu, cái con bé này!

Vì bị Kiều Vi Nhã làm phiền nên có rất nhiều phóng viên không hỏi được các câu hỏi có giá trị, mà Sư Niệm và Lưu Mục đã ra khỏi sân bay mất rồi.

Trước ánh mắt căm hận của đám phóng viên, Kiều Vi Nhã cười cuồi rồi cầm máy ảnh của mình chạy xuống gara, đúng lúc Sư Niệm cũng đang chờ cô ở đó.

Kiều Vi Nhã lập tức mở cửa lên xe, sau đó mới nói: “Lần này chị lại nổi tiếng rồi, nhìn độ hot kìa, cứ gọi là lên ầm ầm.”

“Ngôn ngữ cái kiểu gì đấy, còn dám nhận là sinh viên khoa Báo chí? Có thấy xấu hổ không hả?” Sư Niệm mắng một câu, hai người đi nhờ xe Lưu Mục đưa Kiều Vi Nhã về chung cư trước sau đó đưa cô đến ga tàu là được, cô còn phải về thành phố B.

“Chậc chậc chậc, đây là phu xướng phụ tùy đấy à? Anh nhà chị không thể mua được một tấm vé máy bay cho chị hay sao mà cứ bắt chị lần nào cũng phải ngồi tàu về cùng với đám chiến sĩ kia thế?” Kiều Vi Nhã nhận lấy cái hộp Sư Niệm đưa cho, cười tít mắt mở ra, là một sợi dây chuyền rất đẹp.

“Quà mừng tốt nghiệp của em đấy, lễ tốt nghiệp chị không đến dự được, chị phải về nhà với Tiếu Tiếu. Một tuần không gặp, con bé vô lương tâm đó chắc không nhận ra người mẹ này nữa rồi.” Nhắc đến con gái, Sư Niệm liền nở nụ cười, đây là chủ đề mà giờ cô thích nhất.

Vì đã từng mất con cho nên họ dành sự yêu thương một cách đặc biệt hơn dành cho bạn nhỏ Sở Hàm Tiếu.

“Thôi được rồi, có quà thì em tha cho chị vậy.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nói. Buổi lễ tốt nghiệp của cô và Sở Lạc Duy ngay tuần sau rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.