Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 110: Chương 110: Cô sợ bà ấy đến thế cơ à?




Sở Ninh Dực vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại.

Thủy An Lạc nhìn cái vẻ thờ ơ nãy giờ của Sở Ninh Dực, trong lòng từ từ dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Bất kể là vào lúc nào anh cũng luôn sẵn sàng đứng bên cạnh để bảo vệ cô. Anh như vậy khiến cô khó lòng nào mà cự tuyệt cho được.

Cả người Thủy An Kiều thoáng run lên, ánh mắt cô ta bỗng trở nên mập mờ khó hiểu.

“Chọn xong đồ chúng ta về thôi.” Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nắm lấy tay Thủy An Lạc, sự lạnh lùng trong giọng nói đã biến mất mà thay vào đó là sự dịu dàng vô hạn.

Thủy An Lạc cười tít mắt gật đầu: “Vậy thì lấy cái màu hồng đi, tôi thích cái đấy.”

Sở dĩ, Thủy An Lạc chọn bộ màu hồng này vì cô thấy nó có tận hai chiếc, mà Thủy An Kiều thì lại thích nhất là bắt chước theo cô nên cô liền cho cô ta một cơ hội vậy.

Sở Ninh Dực gật đầu, bảo nhân viên phục vụ gói đồ lại, sau đó còn chẳng thèm bố thí một ánh mắt cho Thủy An Kiều mà trực tiếp đưa Thủy An Lạc rời đi.

Thủy An Kiều tức đến giậm chân, Thủy An Lạc, tối nay tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt.

Thủy An Kiều nghĩ rồi quay lại lấy cái bộ đồ màu hồng còn lại, nhưng sau khi cầm vào rồi cô ta lại thay đổi ý định, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó ngoắc tay gọi Viên Viên tới thì thầm gì đó vào tai con nhỏ đó.

Ánh mắt Viên Viên lóe lên, cô ta vội vàng nịnh nọt nói: “Ý này của chị Kiều Kiều hay lắm! Nếu thế mọi người đều sẽ nghĩ nó mặc đồ mà chị đã bỏ đi, cứ chờ đấy mà xem, chuyện này cứ giao cho em là được.”

***

Sau khi lên xe, Sở Ninh Dực liền thấy Thủy An Lạc ném bộ lễ phục kia ra phía sau mà chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Lúc tài xế khởi động xe, anh liền sờ tay lên cái hộp kia: “Không thích à?”

“Tất nhiên là không thích rồi! Chỉ là Thủy An Kiều rất thích bắt chước tôi, chắc chắn nó sẽ rất mong tôi mặc cái bộ này để nói tôi bắt chước nó trong bữa tiệc! Nó càng vậy tôi càng không cho nó đạt được mục đích! Còn lâu tôi mới mặc cái bộ này.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Ninh Dực đưa tay lên xoa đầu cô và cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc hai người về đến nhà không ngờ lại thấy Hà Tiêu Nhiên. Bà đang bế Tiểu Bảo Bối và chơi cùng thằng bé. Đây cũng là lần đầu tiên Thủy An Lạc nhìn thấy nụ cười trên gương mặt bà, có điều vừa thấy hai người về vẻ mặt đó lập tức lại khó đăm đăm như thường.

“Chân gãy cũng không cản được con chạy ra ngoài có đúng không?” Hà Tiêu Nhiêu tức giận mắng.

Thủy An Lạc cảm thấy, tuy bà nói vậy với Sở Ninh Dực nhưng rõ ràng là đang mắng cô nên chỉ biết cúi đầu im lặng.

“Còn cô nữa, đã biết chân nó như thế rồi còn lôi nó ra ngoài! Thủy An Lạc, đầu óc của cô nhỏ như cái tuổi đời của cô thế hả?”

Được rồi, Thủy An Lạc cảm thấy bản thân mình đúng là đa tình quá đáng. Đây mới là mắng cô này, có điều kỹ thuật mắng người của mẹ chồng cũ quá là cao siêu, tuổi tác với đầu óc của cô có liên quan gì đến nhau sao?

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ tay lên Thủy An Lạc, sau đó nhìn thằng vào mẹ mình: “Mẹ ở nhà chán quá nên chạy tới đây trút giận à?”

Hà Tiêu Nhiên trừng mắt với con trai, sau đó lại chuyển mắt nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng bà đánh mắt về phía cái hộp trên sofa: “Đây là lễ phục tôi nhờ Jim may cho cô, tối nay ra ngoài đừng để bị mất mặt.”

Hà Tiêu Nhiên nói xong liền xách túi về luôn, trông dáng vẻ của bà thật cao ngạo biết bao.

Thủy An Lạc nhìn mẹ chồng đi khỏi, cẩn thận vỗ vỗ lên ngực mình.

“Cô sợ bà ấy thế cơ à?”

“Tất nhiên là sợ rồi, hồi trước cứ lúc nào anh không có ở nhà là bà ấy lại tới bắt tôi học cái này cái nọ...” Thủy An Lạc đang nói bỗng im bặt rồi lúng túng cười trừ một cái. Cô đúng không có não mà, đó là mẹ của người ta đấy, thế mà cô lại dám kiện cáo bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.