Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 573: Chương 573: Cô ta làm sao?




“Tẩn nhau?” Đúng là một chữ hay lắm.

Thủy An Lạc hơi mím môi, ánh mắt hơi lóe lên. Lúc thấy Kiều Nhã Nguyễn bị đánh, cô thực sự chỉ muốn bóp chết cái con Ngụy Viên Viên kia thôi.

“Em ra tay?” Thấy ánh mắt lóe sáng của cô, Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc mím môi, hậm hực nói, “Là do cô ta không biết xấu hổ trước, gọi hai gã vệ sĩ tới đánh Lão Phật Gia. Vệ sĩ chứ có phải bảo vệ đâu, tên nào cũng ra đòn chí mạng cả.”

“Cho nên?”

“Cho nên em đã bấm vào huyệt nội quan của Ngụy Viên Viên, huyệt đó thông với tim, sau đó...”

“Bấm chết cô ta?”

“Đâu có!” Thủy An Lạc vội vàng nói, “Sau đó thì đàn anh tới?” Nhắc tới đàn anh, giọng nói của Thủy An Lạc nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Sở Ninh Dực càng thêm dè dặt.

Quả nhiên, nghe vậy sắc mặt của Sở Ninh Dực liền thay đổi.

“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Sở Ninh Dực mang theo vài phần lạnh lẽo.

Thủy An Lạc đảo mắt mấy vòng mới chịu mở miệng nói tiếp: “Sau đó đàn anh liền đưa Lão Phật Gia về, còn em thì đến thẳng đây thôi.”

Thủy An Lạc nói xong, liền nhìn qua Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực lại đặt ly nước xuống đi thẳng về phía bàn làm việc của mình.

Thình thịch...

Con tim Thủy An Lạc bỗng nặng trịch, Sở tổng lại giận rồi sao?

Nhưng cô thực sự không biết đàn anh sẽ xuất hiện ở đó, lại càng không biết đàn anh vừa hay có thể giúp đỡ họ mà.

“Sở Ninh Dực, anh giận đấy à?” Thủy An Lạc quay đầu lại, dè dặt nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.

Tiểu Bảo Bối “a” một tiếng, vặn vẹo người muốn xuống dưới đi nhưng không có ngựa yêu bé nhỏ ở đây, cho nên đành nhờ Thủy An Lạc xốc nách cậu nhóc đỡ cu cậu đi.

Không phải Sở Ninh Dực đang tức giận, anh chỉ bận lòng vì những lúc cô gặp nguy hiểm, người xuất hiện luôn là Mặc Lộ Túc.

Hơn nữa mấu chốt là ngươi đó lại là Mặc Lộ Túc.

Tiểu Bảo Bối nhấc đôi chân ngắn tũn ê a bước về phía ba mình, tâm trạng tốt vô cùng, không hề biết tình trạng của ba mẹ lúc này.

“Tổng giám đốc, vấn đề về Viễn Tường lần này, em muốn...” Cố Thanh Trần không gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào, sau đó tất cả mọi âm thanh đều bị nuốt xuống.

Bởi vì cảnh tượng mà cô ta trông thấy là, Sở Ninh Dực ngồi sau bàn làm việc hơi ngẩng đầu, Thủy An Lạc cũng cúi đầu đối diện với Sở Ninh Dực, mà từ vị trí của cô nhìn lại thì hai người giống như đang chuẩn bị hôn nhau.

Cầm thú!

Đây là phòng làm việc đấy!

“Lát nữa em quay lại.” Cố Thanh Trần nói, cạch một tiếng khép cửa lại.

Sở Ninh Dực vốn vẫn nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang túm lấy ống quần mình, Thủy An Lạc lại đang cúi đầu đỡ Tiểu Bảo Bối, chỉ có điều cậu nhóc quá nhỏ, thân thể đã bị cái bàn làm việc che khuất hoàn toàn cho nên Cố Thanh Trần không thể thấy được mà thôi.

Cố Thanh Trần đi ra ngoài, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lại, “Cô ấy làm sao thế?”

“Động kinh.” Sở Ninh Dực nói xong, lấy một cái bàn phím ngoài ném cho Tiểu Bảo Bối. Cậu nhóc lập tức cười híp mắt ôm lấy cái bàn phím gần to bằng người mình xoay người bỏ đi.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, không ngờ thắng bé chạy tới đây là để lấy cái này.

Sở Ninh Dực đương nhiên biết Cố Thanh Trần đang nghĩ gì, nhìn Tiểu Bảo Bối và Thủy An Lạc đi rồi, anh trầm giọng mở miệng: “Vào đi.”

Cố Thanh Trần bước vào, không nhịn được ho khan một tiếng, sau đó mới ôm tài liệu đi tới, “Trước khi xảy ra chuyện của Viễn Tường, có một đơn vị truyền thông muốn phỏng vấn anh, nhưng bị em từ chối, có điều em thấy lần khai thác dự án du lịch mới này có thể kết hợp với việc lần trước để quảng bá, vì dù sao chuyện Sở Thị đầu tư cứu sống Viễn Tường cũng là một thần thoại ở thành phố A này rồi.”

Có điều sau khi nói xong. ánh mắt của Cố Thanh Trần rơi xuống tấm hình đặt trên bàn, khóe miệng hơi mấp máy, sau đó quay đầu nhìn về phía Thủy An Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.