Sở Ninh Dực biết chuyện này, cố tình gọi một cuộc điện thoại cho Sở Lăng Phong nói rằng mình cũng muốn qua đó xem sao.
“Anh tới làm gì?”
“Là con gái học trò của tôi mà.” Sở Ninh Dực đắc ý đáp.
“Lượn đi cho nước nó trong...”
Sở Lăng Phong ném lại một câu rất phóng khoáng, sau đó kiên quyết dập máy luôn.
Con trai lớn của Sở Lăng Phong cưới con gái của học trò của Sở Ninh Dực, cảm giác này rất gợi đòn.
Cố Tiểu An: “...”
Mà ở bên kia, Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại đắc ý ngồi trên sofa mà khóe miệng co giật. Anh Sở, có cần đến mức ấy không?
Hai người đàn ông này cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, gọi họ một tiếng “bé Sở ba tuổi” cũng thấy có lỗi với tổng số tuổi của họ.
Mà Sở Ninh Dực cũng đâu phải muốn đi thật. Anh chỉ muốn trêu chọc Sở Lăng Phong một tí, đây mới điều ấu trĩ nhất. Ai mà ngờ được Song Sở khiến người ta vừa nghe thấy đã sợ mất mật của thành phố A lại ấu trĩ đến thế. Hai người cộng lại chưa đến ba tuổi.
Sau khi đôi bạn không thân thiết Sở ba tuổi gọi điện thoại xong, họ cũng ra khỏi nhà ngay.
Nhưng sau khi lên xe, Sư Niệm thấy người lái xe là Sở Húc Ninh, Sở Lăng Phong lái một chiếc xe khác.
“Em cảm thấy ba anh không phải đi đề nghị kết thông gia gì đâu, là đi đánh ba em đó.” Sư Niệm nhớ tới khuôn mặt của ba chồng mà thấy ba cô hơi gặp nguy hiểm.
Sở Húc Ninh nhướng mày. Ban nãy ba anh nghe điện thoại của chú Hai, anh đã biết ngay hai ông già mỗi người một tuổi rưỡi này lại định làm gì đó rồi.
Khi họ đến nhà Triệu Uyển Uyển, Triệu Uyển Uyển đã mua xong thức ăn, lúc này đang bận rộn thu dọn phòng bếp, thấy họ đến liền vội vàng chạy ra.
Bởi vì Triệu Uyển Uyển sống cùng Sư Niệm, cho nên Triệu Uyển Uyển không thích biệt thự hay những căn hộ thông tầng kiểu duplex. Một căn hộ hơn trăm mét vuông là đủ cho hai người rồi, hơn nữa quét dọn cũng tiện.
“Mọi người ngồi đi, ba Niệm Niệm lát nữa sẽ về ngay. Anh ấy đi mua rượu rồi.” Triệu Uyển Uyển nói rồi bảo Sư Niệm vào bếp lấy bình nước.
“Ba con xuống dưới mua rượu á? Trong nhà có rượu cơ mà?” Sư Niệm tới phòng bếp. Nhìn thấy hai bình nước trên bàn, một bình là trà, bình còn lại là trà hoa quả, Sư Niệm biết Triệu Uyển Uyển chuẩn bị sẵn trà hoa quả cho Cố Tiểu An. Dì luôn đối xử với cô như con gái ruột, muốn để lại ấn tượng tốt với gia đình nhà chồng của cô.
“Trong nhà toàn rượu vang đỏ thôi, ba con xuống dưới mua rượu trắng rồi.” Triệu Uyển Uyển nói rồi cầm ly nước đặt lên bàn.
Khóe miệng Sư Niệm khẽ giật, ba cô phen này chơi lớn đây.
Sư Hạ Dương đi kiếm rượu thật, nhưng không đi mua mà đến nhà Sở Ninh Dực bòn rút hai chai rượu ngon về, không thể mất mặt với Sở Lăng Phong được.
Sở Ninh Dực nhìn người xách rượu đi mà suýt nữa buột miệng chửi thề, “Nhà ông đây mở lò rượu à? Mấy đứa bây kết hôn hay dựng vợ gả chồng cho con cái cứ chạy tới đây “mượn” rượu là sao?”
Thủy An Lạc nằm trên sofa cười tới rút gân. Lúc trước Phong Phong sắp kết hôn cũng đào mất mấy chai rượu ngon từ chỗ Sở Ninh Dực đem đi lấy lòng ba vợ.
Lý do của Sư Hạ Dương cũng rất trọn vẹn, “Thầy là sư phụ của em mà, em không thể làm thầy mất mặt được.”
Cho nên hai chai rượu của Sở Ninh Dực không cho đi không được.
Cả đời này anh sưu tầm được mấy chai Mao Đài, chẳng uống được bao nhiêu, toàn cho đám anh em đểu và học trò dởm đem đi hiếu kính với ba vợ và thông gia hết.
Mà khi Sở Lăng Phong biết hai chai rượu này vơ vét được từ chỗ Sở Ninh Dực, tâm trạng tức giận lúc ban trưa cũng đỡ hơn rất nhiều.
Đáng đời!
Anh ta biết Sở Ninh Dực thích sưu tầm rượu lâu năm, có lúc anh ta gặp được còn mang về cho Sở Ninh Dực, cho nên anh ta biết lúc này Sở Ninh Dực đang ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa cho xem.
Cố Tiểu An: “...”
Sở một tuổi rưỡi à, anh đủ rồi đấy!
Cuộc gặp mặt hôm nay rất tốt đẹp, ít nhất là không đến lượt Sư Niệm lên tiếng, cô chỉ việc ăn cho nhiều là được.
Cũng không phải lần đầu Triệu Uyển Uyển gặp Cố Tiểu An. Tuy không thân thiết với Cố Tiểu An như Thủy An Lạc, nhưng Triệu Uyển Uyển cũng hiểu được phần nào con người Cố Tiểu An, cũng không lo lắng Sư Niệm đến nhà họ Sở sẽ gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu bất hòa.