Kiều Nhã Nguyễn chẳng hiểu sao mình lại bị Thủy An Lạc kéo đi, cho đến tận khi vào hẳn trong bệnh viện rồi Thủy An Lạc mới chịu buông cô ra.
“Không phải chứ, mày làm cái gì thế? Anh chàng đẹp trai kia là ai? Sao trông quen thế?”
“Chị Hai à, người ta là Ảnh đế đó, còn có thể thấy không quen được à? Hồi trước tao đắc tội anh ta, giờ tội càng thêm tội rồi. Mày nhớ sau này thấy anh ta thì tránh xa ra một chút.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ mở miệng.
“Chậc chậc chậc, Ảnh đế hả, tên là gì?” Kiều Nhã Nguyễn đáng mặt là học bá nên cô nàng cũng không quan tâm đến ngôi sao này ngôi sao nọ cho lắm. Vì thế đôi khi thấy vài người trông quen nhưng lại chẳng thể nói ra tên được.
“Phong Phong, là nam chính trong cái phim lần trước Nhã Đình đu theo ấy, cái người mà nó cứ đòi lấy làm chồng đấy nhớ không.” Nhã Đình là bạn cùng phòng khác của hai người, là fangirl và cũng vô cùng mê trai.
“À, cái bộ máu chó ấy hả.” Kiều Nhã Nguyễn có chút ấn tượng.
“Mà khoan, tao đi báo danh cái đã, lát nữa tìm sau mày nhé.”
“Ừ.”
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn rời đi rồi đôi mắt cô bắt đầu đảo vòng tròn, sao Sở Ninh Dực lại tiết lộ đời tư của người ta ra như thế chứ, đã thế còn là loại chuyện kiểu này nữa.
Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ thì cổ tay lại bị người ta nắm lấy rồi kéo thẳng ra ngoài, cô bị dồn vào một góc tường.
Thủy An Lạc không kìm được mà sợ hãi nuốt nước bọt. Cô đang nghĩ xem mình liệu có bị đánh hay không.
“Cô gái đó là ai?” Phong Phong trầm giọng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo sự kiềm chế rõ ràng.
Cô gái?
Kiều Nhã Nguyễn ấy hả?
“Này, anh có phải đàn ông không thế, ai làm người ấy chịu, là tôi bảo Sở tổng tung tin của anh. Anh có việc gì thì tìm tôi, tìm bạn tôi làm gì?” Thủy An Lạc tức giận nói.
“Tôi chỉ hỏi cô, cô ta tên gì?” Tâm trạng của Phong Phong lúc này có chút bất ổn, giọng nói cũng gay gắt hơn.
“Phong Phong, cậu đang làm gì vậy?” Vào lúc Thủy An Lạc đang không biết làm sao để thoát ra thì giọng nói lạnh lẽo của Sở Ninh Dực bỗng vang lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thủy An Lạc cảm thấy thì ra giọng nói của Sở Ninh Dực lại cũng dễ nghe đến như vậy. Trong lúc Phong Phong đang ngẩn ra, Thủy An Lạc vội vàng lách qua cánh tay anh ta rồi chạy đến phía sau Sở Ninh Dực.
Phong Phong đưa lưng về phía bọn họ một lúc rồi mới từ từ quay lại, chỉ là ánh mắt anh ta nhìn Sở Ninh Dực có chứa chút không vui: “Cậu không thấy câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng à? Cô ta là ai mà khiến cậu đối xử với tôi như vậy!”
Thủy An Lạc nghe tiếng gầm nhẹ của Phong Phong chẳng hiểu sao lại có cảm giác cô lại bị thành kẻ thứ ba mất rồi, câu này nghe kiểu gì cũng như vợ Cả đang gào thét: Sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Cô ta có gì tốt? Có gì tốt hả?
Chẳng lẽ, thật ra đối tượng mà Sở tổng thật sự muốn come out cùng lại là Phong Phong sao? Chẳng qua là vì anh ta quá nổi tiếng nên mới để Anh Xinh Trai nhà cô thay thế à?
“Bỏ tay cậu xuống đi, người mà cậu đang nói là mẹ của con trai tôi, lý do này đã đủ chưa?” Tuy Sở Ninh Dực vẫn đang ngồi trên xe lăn, nhưng khí thế lại không thua Phong Phong đang đứng một chút nào.
“Ha... Sở Ninh Dực, vì cô vợ trước này của cậu mà cậu định đối địch với tôi sao?” Phong Phong nổi giận.
“Phong Phong, đã bao nhiêu năm thế rồi chắc cậu cũng phải rõ hơn tôi rốt cuộc là tôi đối địch với cậu hay tự cậu đối địch với chính mình chứ? Tôi nghĩ việc cậu nên làm bây giờ là tổ chức họp báo đi.”
Sở Ninh Dực nói rồi ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc vẫn dang đứng sau tưởng tượng đủ thứ, anh khẽ nói: “Đi thôi.”
“Ừ, ừ...” Thủy An Lạc hoàn hồn, vội vàng đẩy Sở Ninh Dực rời khỏi nơi này.
Trong đầu cô vẫn bị câu nói kia làm cho chấn động: Sở Ninh Dực, vì cô vợ trước này của cậu mà cậu định đối địch với tôi sao? Nhưng... hình như Sở Ninh Dực không trực tiếp đáp lại câu hỏi này của anh ta thì phải.