Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1848: Chương 1848: Có vợ ngốc vui thật [2]




Thủy An Lạc tiến vào, có cảm giác lén lén lút lút, trên tay còn cầm một... bình sữa!

Không sai, đúng là bình sữa!

Thủy An Lạc rón rén đi vào, hai mắt đang nhắm nghiền của Sở Ninh Dực hơi giật giật một cái, thầm nghĩ, vợ anh lại định tác oai tác quái gì đây.

Quả nhiên, giây kế tiếp, bên giường có người ngồi xuống.

Ngay sau đó, mặt của anh bị người ta vỗ nhẹ hai cái.

“Tiểu Dực Dực, đừng sợ nhé, một ngày một đêm không ăn gì đói rồi đúng không, biết bé sẽ quăng bát ăn cơm nên chị chuẩn bị cho bé cái này mới nè.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, nhét bình sữa vào trong miệng Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực đột nhiên mở mắt.

Đệch.

Tiểu Dực Dực, cái quái gì vậy hả?

Quan trọng nhất là, trong miệng anh là cái gì?

Bình sữa của Bánh Bao Rau?

Sở Ninh Dực bỗng nhiên hất tay ra, nhưng Thủy An Lạc đã có phòng bị trước, nhào vào trên người anh, ngăn không cho anh phản kháng. Cô đã cho trẻ con ăn bao nhiêu năm rồi, đâu phải chỉ nói suông.

Sở Ninh Dực bị chặn miệng, người lại bị đè nặng, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.

Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh, sức lực dưới tay tuyệt đối không lơi lỏng, “Đường gluco đấy, em sợ anh chết đói rồi em lại phải thủ tiết mất. Em không muốn thủ tiết, anh mà chết đói rồi, em có thể đi tìm đàn anh, dù sao anh ấy cũng ly hôn rồi.”

“Em dám.” Sở Ninh Dực chật vật nhả ra hai chữ, hai tay vùng vẫy túm lấy eo cô, nhưng lúc chạm tới anh lại sửng sốt mất một lúc, vợ anh, gầy đi rồi.

“Em dám đấy, dù sao anh cũng mất rồi mà.” Thủy An Lạc than thở nói, “Anh chỉ nghĩ đến mình, đâu có yêu em đâu.”

Sở Ninh Dực tiếp tục trừng cô.

Đời này, ngoại trừ cô ra, anh còn có thể yêu ai được nữa?

“Yêu em thì uống hết chỗ này đi.” Thủy An Lạc mắt lấp lánh nói.

Bắt anh dùng bình sữa uống?

Đánh chết cũng không thể theo.

“Bỏ ra.” Sở Ninh Dực đen mặt nói, nhưng vừa mở miệng, nước đã tuôn vào.

Anh nhíu chặt chân mày, má, cô ấy cho bao nhiêu đường vào thế.

Thủy An Lạc cười khánh khách, hai chân đá giày chui vào chăn tiếp tục đè lên người anh, “Có uống không hả, em còn bỏ thêm một VC đấy.”

Sở Ninh Dực thề sống thề chết không lên tiếng nữa, trừ khi cô bỏ bình sữa ra.

Hai chân Thủy An Lạc quấn lấy hông anh, toàn thân đều đè lên người anh, rất có tư thái anh không uống hết sẽ không thả ra.

“Tìm cho anh một chỗ tốt hơn, thoải mái hơn nắm cổ tay nhiều.”

Sở Ninh Dực: “...”

“Uống đi, uống đi nào, uống xong có thưởng nè.” Thủy An Lạc nói như đang dỗ một đứa trẻ, vừa nói cơ thể lại cọ cọ vào người Sở Ninh Dực.

Sắc mặt Sở Ninh Dực càng đen hơn, dùng đến cả mỹ nhân kế nữa hả?

Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn cắn chặt răng, chân mày xinh đẹp của Thủy An Lạc hơi nhướng lên, “Còn khó hầu hạ hơn cả con gái anh, đổi cách khác vậy.” Thủy An Lạc nói xong lấy bình sữa ra.

“Đùa đủ chưa?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nhưng tay lại không dời đi, đây đúng là chỗ tốt, Sở Ninh Dực nói xong còn bóp một cái như trừng phạt.

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, miếng núm cao su ngậm trong miệng thiếu chút nữa rơi mất, may mà cô đã uống một ngụm lớn, sau đó cúi người, bịt miệng anh lại.

Sở Ninh Dực: “...”

Tiểu yêu tinh này!

Sở Ninh Dực thầm mắng trong lòng một tiếng, lại không kìm được phản ứng của thân thể mình, đôi mắt Thủy An Lạc long lanh gần trong gang tấc, chứa đầy vẻ giảo hoạt khi đạt được mục đích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.