Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1850: Chương 1850: Có vợ ngốc vui thật [4]




“Ưm, bình sữa của Bánh Bao Rau...”

“Mua cái mới.”

“Thế sáng mai Bánh Bao Rau lấy gì ăn?”

“Ăn ít đi một bữa cũng không chết đói được.”

...

Ba ruột, đây tuyệt đối là ba ruột đấy.

Tiếng phản kháng của Thủy An Lạc yếu dần, thay vào đó là một âm thanh khác.

...

Nhà bên cạnh, Mân Hinh vẫn chưa ngủ, dỗ dành con gái ngủ xong liền nhìn An Phong Dương đang ngồi đờ ra trên giường.

“Anh sao thế?”

“Anh đang nghĩ, Em Đẹp Gái bao lâu mới có thể hạ được Sở Đại?” An Phong Dương xoa cằm mình nói, “Anh rất hiểu Sở Đại, chuyện này khiến cậu ấy chịu một cú sốc lớn. Nếu Em Đẹp Gái mà lấy cứng đối cứng, nhất định sẽ gạch vỡ ngói nát.”

Mân Hinh vén chăn lên ngồi xuống bên cạnh An Phong Dương, “Anh cũng đã nói chuyện này là cú sốc lớn với Đại Ca, từ từ sẽ qua thôi. Chí ít Lạc Lạc sẽ không buông tay, con bé không phải loại người xem thường hay vứt bỏ người khác như vậy.”

An Phong Dương gật đầu, vươn tay ôm lấy Mân Hinh vào trong lòng, “Sắp tới em phải cẩn thận đấy.”

“Không sao đâu, bình thường em cũng không ra khỏi cửa, cho dù tin tức của em có bị tiết lộ, người bình thường cũng không dám đến đây bắt em đâu.” Mân Hinh ngẩng đầu, tựa cằm lên ngực anh, “Có điều, có thể em sẽ gây phiền phức cho mọi người.”

“Vớ vẩn, em là vợ anh đấy, nói gì vậy hả?” An Phong Dương nói, đánh nhẹ một cái lên mông cô.

Mân Hinh vươn tay choàng qua hông anh, “Anh có thể yên tâm, bọn họ phần lớn là muốn có được những thứ trong đầu em, cho nên tạm thời em không có nguy hiểm về tính mạng, hơn nữa Miên Miên là người mà anh Cả đã xác định, Janis có ngốc cũng sẽ không động đến người nhà của anh Cả vào lúc này đâu.”

“Thân phận của Janis vẫn còn là một bí ẩn. Điều duy nhất chúng ta có thể xác nhận chính là tất cả những chuyện này đều liên quan đến hắn ta, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, không ai biết.” An Phong Dương nói rồi hôn lên thái dương của Mân Hinh, “Thôi ngủ đi.”

Mân Hinh gật đầu, vươn tay tắt đèn.

***

Trận chiến của yêu tinh vẫn kéo dài đến quá nửa đêm, Thủy An Lạc vén chăn lên, nằm sõng soài trên ngực Sở Ninh Dực.

Tinh thần của anh đã khá hơn lúc nãy nhiều, vươn tay kéo tấm chăn cô vừa mới hất ra, quấn quanh người cô chỉ chừa lại cái đầu.

Dù sao trời cũng đang lạnh, anh sợ cô ngốc nhà anh sẽ lạnh cóng mất.

Sở Ninh Dực vươn tay xoa eo cho cô, tuy rằng vừa rồi vẫn là anh làm chủ, nhưng Thủy An Lạc vẫn lặng lặng cố ý cho anh biết, có những nơi anh lực bất tòng tâm, đều là cô chủ động.

Cô gái nhỏ này đang nghĩ gì anh đều biết, đơn giản là muốn nói cho anh hay, xem đi, có một số việc phải cần hai người cùng nỗ lực mới có thể đạt được trải nghiệm tuyệt vời nhất.

“Mệt thì ngủ đi.” Bởi vì, anh không có khả năng ôm cô đi tắm.

“Để em nằm một lát rồi em đi lấy nước cho anh.” Anh có bệnh sạch sẽ, cô biết.

Thủy An Lạc nói rất tự nhiên, không hề lo lắng sẽ khiến anh tự ti.

“Thắt lưng em sắp gãy đến nơi rồi, không thể nhẹ nhàng hơn được à?” Thủy An Lạc bĩu môi oán giận, nhưng thực tế lại là đang khích lệ anh, anh Sở nhà chúng ta vẫn rất lợi hại.

“Được rồi, chỉ có em mới lắm trò tinh quái như thế thôi.” Sở Ninh Dực thở dài, chịu thua hoàn toàn.

Tự tôn của anh, thực sự quan trọng hơn cô ấy sao?

Hiển nhiên, đó là một nhận thức sai lầm.

Thủy An Lạc cười rộ lên, gãi cằm anh, “Em cứ nghĩ phải ngày mai, hoặc là ngày kia mới thuần phục được anh cơ đấy. Anh Sở, lực tự chủ của anh kém quá, sao có thể bị em dụ dỗ được nhỉ, aiz, không được, tự chủ quá kém rồi.” Thủy An Lạc lắc lắc cái đầu, được lợi rồi lại còn cố tình khoe ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.