Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1998: Chương 1998: Còn có em, cuộc đời anh sao có thể sụp đổ được? [4]




Sở Ninh Dực cố gắng ngồi dậy rồi tựa lưng vào ghế, nhìn cô gái đang cố gắng để không bật khóc.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, cố ép nước mắt quay ngược trở lại, sau đó cô mới nhìn về phía anh, khom lưng cởi quần ngủ ra để lộ cái chân xanh tím.

“Thế nào, biết rồi? Nhìn thấy rồi? Đau lòng rồi? Lại bắt đầu mượn cái cớ đau lòng để sắp xếp cuộc đời em? Lại bắt đầu nói hối hận rồi?” Thủy An Lạc nhỏ giọng kêu lên, nước mắt vẫn không nhịn nổi: “Sở Ninh Dực! Con mẹ nó, Sở Ninh Dực, giờ anh nói hối hận thế sao hồi đó anh còn làm vậy hả? Bây giờ anh giả vờ tốt bụng cái gì, em sống cuộc đời thế nào là do anh quyết định đấy à? Em còn không hối hận thì anh dựa vào đâu mà hối hận?”

“Lạc Lạc...”

“Đừng có đụng vào em!” Thủy An Lạc nhỏ giọng kêu một tiếng rồi lùi về sau một bước.

Cánh tay của Sở Ninh Dực treo ở không trung rất lâu cũng không thu lại.

“Sở Ninh Dực! Có phải trong lòng anh thì em chính là một người như vậy, một người không chịu nổi tủi nhục, không chịu được đau khổ, cho nên anh mới không nỡ đến mức hối hận khi biến em thành cái dạng này không?” Thủy An Lạc tự giễu cười cười.

“Không phải...” Sở Ninh Dực nghẹn giọng thốt lên, thế nhưng anh không thể nói ra một câu trọn vẹn, anh chỉ là yêu cô đến mức không nỡ để cô ở bên mình chịu tội thôi.

“Em biết, trong lòng anh thì em chỉ là một người có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát xoay người chạy vào phòng tắm.

“Lạc Lạc...!!!”

Sở Ninh Dực kinh hãi hô lên muốn kéo tay cô lại, thế nhưng anh lại quên mất tình trạng chân của mình lúc này, vậy nên Sở Ninh Dực cứ thế ngã xuống khỏi ghế.

Anh quay đầu nhìn đôi chân hoàn toàn mất đi cảm giác của mình. Anh đấm một đấm xuống đất, rồi dòng máu nóng hổi từ từ thấm ra qua các kẽ ngón tay, có thể thấy được anh đã dùng sức đến cỡ nào.

Cửa phòng tắm bị khóa lại, nhìn từ cửa kính vẫn có thể nhìn thấy một bóng người ngồi bệt dưới sàn, dựa vào kính, bờ vai run rẩy.

Trong phòng bệnh, Bánh Bao Rau vẫn ngủ ngon lành như thể chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Đã làm ba mẹ thì cho dù có cãi nhau thì trong tiềm thức vẫn không dám, thậm chí không nghĩ tới chuyện to tiếng.

Trong không gian yên tĩnh là tiếng khóc cố đè xuống.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn mu bàn tau đầm đìa máu me của mình, anh lại không hề cảm thấy đau đớn.

Hoặc có lẽ từ lần bị thương vô cùng chật vật lúc còn trẻ kia thì ít nhất anh chưa bao giờ nghĩ tới rằng, có một ngày Sở Ninh Dực chỉ có thể bò đến bên cạnh cô.

Dường như cả một thế kỷ trôi qua thì Sở Ninh Dực mới có thể đến gần cánh cửa kia. Anh cố sức quay người lại rồi tựa lưng đối lưng với cô.

Tiếng khóc sụt sùi cố đè nén của cô truyền vào tai anh rất rõ ràng, găm vào trái tim anh.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn trần nhà. Anh lắng nghe tiếng khóc của cô nhưng vẫn không hề lên tiếng, mãi cho đến khi thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ thì Sở Ninh Dực mới chậm rãi lên tiếng: “Con đường mà anh chọn thì dù có phải quỳ anh cũng muốn đi hết. Thế nhưng con đường lần này không phải là con đường mà anh chọn, anh có bò cũng vẫn phải bò cho hết, anh không có sự lựa chọn nào khác.”

Ngày đó khi Mân Hinh nói với anh thì tâm lý của Sở Ninh Dực đã có chút tan vỡ, thế nhưng anh kìm nén rất tốt, hơn nữa vì Mân Hinh còn cần anh làm chỗ dựa, nếu Mân Hinh muốn giả chết thì đã có thể giả chết từ lâu rồi. Thế nhưng cô vẫn cố chịu đựng, cho đến chuyện lần này thì cô đã không còn chịu nổi nữa.

Làm người như bọn họ, không biết có bao nhiêu kẻ đã bị ép đến phát điên, hoặc nói là, có được mấy người không bị ép đến điên.

“Mân Hinh giả chết, kẻ bức cô ấy phải điên không phải đám người đó, mà là An Phong Dương, là Miên Miên, thế nhưng cô ấy còn có một cách để giải quyết. Còn anh thì không có bất cứ một cách nào khác! Lạc Lạc, càng ngày anh càng không dám bắt em đi mạo hiểm, càng ngày càng không muốn nhìn em bị thương vì anh. Anh không chịu nổi, anh sợ anh sẽ sụp đổ mất.”

Mà Thủy An Lạc bị thương chính là mồi dẫn lửa của anh, đè nén đến một mức nào đó thì chỉ cần một chuyện rất nhỏ cũng có thể khiến cả cuộc đời anh sụp đổ.

Tay cầm cửa phòng tắm khẽ chuyển động, cánh cửa từ từ mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.