Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2034: Chương 2034: Con dâu là một sự tồn tại khó xử [10]




Thủy An Lạc bĩu môi, bắt đầu lục tủ xem nên làm món gì cho bữa tối.

“Tiểu Bảo Bối vẫn chưa tan học à?” Thủy An Lạc vừa tìm đồ trong tủ lạnh vừa hỏi.

“Mẹ, vừa mới sáu giờ, phải chờ một lát nữa anh mới về!” Bánh Bao Rau nhắc nhở.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đã đen kịt bên ngoài cửa sổ: “Mấy đứa nhỏ bây giờ thật đáng thương. Hồi còn nhỏ, lúc học nhà trẻ, bốn giờ là mình đã được tan học rồi.”

“Mẹ lại quên rồi, anh còn có lớp học thêm, chị Miên Miên cũng phải học múa mà!” Bánh Bao Rau bất đắc dĩ nói, ngay cả nhóc còn nhớ rõ thế mà mẹ của nhóc lại quên mất.

Thủy An Lạc yên lặng nấu cơm, cô không nói nữa là được chứ gì?

Sở Ninh Dực khẽ cười ra tiếng, trông dáng vẻ con trai phản bác lại cô thật là đáng yêu.

“Mẹ, ăn cá đi!” Bánh Bao Đậu cưỡi xe phi đến cửa nhà bếp rồi cất tiếng gọi món.

“Không có cá đâu, trưa nay vừa mới ăn cá rồi!” Thủy An Lạc nói rồi lấy rau ra.

“Mẹ~” Bánh Bao Đậu làm nũng. Bé nhảy khỏi xe rồi phi qua ôm lấy chân của Thủy An Lạc: “Mẹ! Ăn cá đi mà!”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ đang ôm chặt chân của mình không buông: “Chẳng phải con đói rồi sao? Muốn ăn cá thì phải chờ rất lâu mới được ăn đấy.”

Bánh Bao Đậu có chút xoắn xuýt, bé đói thế nhưng bé cũng muốn ăn cá.

“Bao Đậu có thể ăn bánh quy trước, sau đó chờ mẹ làm cơm!” Bánh Bao Đậu đột nhiên nghĩ ra, sau đó nhấc chân ngắn ngủn chạy lon ton ra ngoài, bé thông minh quá đi.

Thủy An Lạc: “...”

Cái nhà này không có chỗ cho cô đặt chân nữa rồi đúng không?

Bánh Bao Rau ngẩng đầu lên rồi liếc mắt nhìn em gái, hừm, tạm thời thừa nhận đây là em gái ruột của nhóc! Xem ra cũng thông minh đấy.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang đần thối cả người trong nhà bếp, cuối cùng nhịn cười cúi đầu đọc sách.

Bánh Bao Đậu vừa ngân nga hát vừa đi ra ngoài lấy bánh quy, sau đó cầm bánh đi nhờ ba bóc hộ.

Thủy An Lạc tức giận lấy một con cá trong tủ ra rã đông, sau đó đi chuẩn bị nguyên liệu nấu các món khác.

“Mẹ, con muốn ăn con cá đẹp đẹp!” Bánh Bao Đậu tiếp tục đưa ra yêu cầu.

“Con im ngay cho mẹ!”

Bánh Bao Đậu quả quyết ngậm miệng, không nói thì không nói, quát gì mà quát chứ.

Sở Ninh Dực giúp con gái bóc bánh quy ra, sau đó đưa cho Bánh Bao Đậu rồi tiện tay xoa đầu bé một cái: “Đi lấy cho anh trai con một gói đi.”

Bánh Bao Đậu nhận lệnh, vừa gặm bánh quy vừa cưỡi xe đi lấy bánh cho anh trai.

“Được rồi, ngày mai tới viện dưỡng lão!” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Thủy An Lạc sửng sốt một chút: “Chẳng phải nói là đến trường tiểu học sao? Cứ nhất quyết phải đến chỗ đó à?”

Sở Ninh Dực điểu khiển xe đẩy đi vào nhà bếp, sau khi đóng cửa mới đứng dậy rồi ôm Thủy An Lạc từ phía đằng sau: “Là tới chỗ đó.”

Thủy An Lạc lấy một miếng cà chua bỏ vào miệng anh: “Thế nhưng đó là viện dưỡng lão, có gì hay mà xem đâu chứ?”

Sở Ninh Dực ăn xong lại hôn lên môi cô một cái, sau đó mới buông cô ra, đi vớt cá ra khỏi nước, nhận lấy con dao từ tay Thủy An Lạc rồi bắt đầu xử lý con cá nhìn thật đẹp mắt mà con gái muốn kia.

“Cái người được gọi là doanh nhân nước ngoài, mấy năm nay Cố Minh Hạo cũng ở nước ngoài, hắn ta cũng có thể xưng là doanh nhân nước ngoài!” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc bỏ cà chua đã cắt xong vào đĩa, sau đó lấy hành với gừng ra, vừa rửa vừa tiếp tục nói chuyện: “Anh có ý gì?”

“Thần kinh của Cố Minh Hạo không được bình thường là sự thật, vậy nên hắn làm gì cũng không thể coi là bình thường được!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đem cá đã được xử lý bày ra đĩa, bỏ thêm rượu gia vị cùng muối ăn, sau đó nhận hành tây mà Thủy An Lạc đưa tới rồi nhanh chóng xắt mỏng: “Vậy nên anh hoàn toàn có quyền nghi ngờ rằng, viện dưỡng lão đó có liên quan tới hắn ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.