Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2027: Chương 2027: Con dâu là một sự tồn tại khó xử [3]




Vào nhà, Sở Ninh Dực dứt khoát đứng dậy khỏi xe lăn, cứ như thể chỉ cần ngồi thêm một lúc nữa là anh mất mạng luôn không bằng.

Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi, xem ra Sở tổng đúng là ghét ngồi xe lăn thật rồi, dù sao thì hình tượng của người ta cũng là hình tượng cao lớn cơ mà.

“Em bằng lòng cho anh mua kịch bản của tên đó lúc nào hả?” Thủy An Lạc nắm áo của Sở Ninh Dực, hỏi.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi ôm lấy hông cô, nhấc lên. Hai chân của Thủy An Lạc vòng qua hông của Sở Ninh Dực, bộ dạng nhất định phải hỏi cho ra.

“Mượn cái cớ thôi, trưa hôm qua bản thiếu gia vừa mới từ chối hắn xong.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Vậy ra cô là kẻ chết thay trong truyền thuyết đấy hả?

Đôi mắt to của Thủy An Lạc xoay xoay. Cô đưa tay ôm lấy cổ của anh, nói: “Nhưng mà ngày mai em không muốn đi đâu, trời lạnh lắm.”

“Mặc nhiều một chút.”

Thủy An Lạc: “..”

Đúng là một ý kiến hay.

“Em thực sự không nhận ra, lúc Cố Minh Hạo còn bé đã trải qua những chuyện như vậy, giờ em còn cảm thấy anh ta rất bình thường cơ!” Thủy An Lạc cảm thán nói.

“Loại người này, nếu càng tỏ ra bình thường thì rõ ràng là bệnh đã càng nghiêm trọng hơn, cũng nguy hiểm hơn! Về sau em phải nhớ kỹ là không được ở một mình cùng với tên đó biết chưa? Cho dù là đi thang máy cũng phải tránh đi!” Hiện giờ Cố Minh Hạo không khác gì một người bình thường, chứng tỏ tư tưởng biến thái của hắn đã có thể khống chế tư tưởng bình thường, người như vậy một khi đã phát bệnh mới là điều kinh khủng nhất.

Thủy An Lạc tựa vào lồng ngực của Sở Ninh Dực, được anh bế đi tới đi lui trong phòng: “Nhưng mà tại sao anh ta lại giết ba của anh ta chứ?” Lúc cô quen biết Cố Minh Hạo thì hắn mới chỉ tầm bảy, tám tuổi thôi.

“Có lẽ là do tự vệ, hoặc có thể ba của hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, ví dụ như là mẹ hắn chẳng hạn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Được rồi, mọi bi kịch của trẻ con đều bắt nguồn từ việc ba mẹ bỏ mặc không quan tâm hoặc là do suy nghĩ của ba mẹ!” Thủy An Lạc thở dài, may mà cả cô lẫn Sở Ninh Dực đều rất quan tâm đến con cái, cho nên mấy đứa nhỏ nhà cô đều phát triển rất bình thường.

Nói đến bình thường, Thủy An Lạc lại nghĩ đến ba đứa nhà mình, hình như ngoài cô con gái bị chứng tăng động được xem là bình thường ra thì hai đứa còn lại cô thực sự không muốn nói là bình thường chút nào.

“Mệt thì ngủ một lát đi, mấy đứa nhỏ đã có người trông rồi.” Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang mải hoài nghi rồi nói, hoàn toàn không có cảm giác để con mình cho người khác trông là chuyện sai trái.

“Không nghĩ ra, em còn rất nhiều việc chưa nghĩ ra.” Thủy An Lạc thở dài.

Thủy An Lạc đang mải đăm chiêu thì có tiếng chuông cửa reo lên. Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực đưa mắt nhìn nhau. Cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Sở Ninh Dực, sau đó thấy Sở Ninh Dực ngồi xuống xe lăn xong mới đi ra mở cửa.

“Ai thế?” Thủy An Lạc nói rồi nhìn xuyên qua mắt mèo thấy người bên ngoài, thế rồi lại cuống cuồng nói: “Ba, mẹ!” Thủy An Lạc nói rồi tránh đường để hai người họ tiến vào.

Lúc này Sở Ninh Dực đang ở bên cạnh bàn trà định bưng ly nước lên uống, anh nghe được tiếng thì quay đầu nhìn lại, sau đó hơi hơi nhướng mày: “Trời lạnh thế này sao ba mẹ lại đến đây thế?”

Thủy An Lạc đi tới đập lên lưng anh một cái, lại quay đầu nhìn Sở Mặc Bạch với Hà Tiêu Nhiên: “Ba, mẹ! Ba mẹ ngồi xuống trước đi.”

Sắc mặt của Hà Tiêu Nhiên rất khó coi, sao bà có thể không nghe ra ý của con trai chứ.

Sở Mặc Bạch cũng biết lần này đã thực sự chọc giận con trai rồi, nếu không thì anh đã không nói chuyện với họ như vậy.

Thủy An Lạc bưng nước ra: “Ba mẹ đã ăn cơm trưa chưa ạ?”

“Ba mẹ chưa ăn, mấy đứa nhỏ đâu rồi, ngủ rồi à?” Người lên tiếng là Sở Mặc Bạch. Ông vẫn dịu dàng nói chuyện với Thủy An Lạc giống như trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.