Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2031: Chương 2031: Con dâu là một sự tồn tại khó xử [7]




Thủy An Lạc thấy Bánh Bao Đậu sắp khóc liền rút khăn giấy ra để lau bàn tay bé nhỏ của con gái.

“Em đủ rồi đấy, con bé còn chưa được ba tuổi, đòi hỏi nhiều thế để làm gì? Có trẻ con nhà nào mà không bốc cơm bằng tay đâu hả?” Sở Mặc Bạch trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, anh còn chưa lên tiếng mà ba anh đã biết chặn lời rồi.

“Ninh Dực biết tự ăn cơm từ năm hai tuổi đấy.”

“Đó là vì con không có một bà mẹ trông con cả ngày lẫn đêm!” Thanh âm của Sở Ninh Dực nhàn nhạt, xa cách.

Thủy An Lạc hơi dừng lại, sau đó tiếp tục gỡ xương cá.

Anh Sở, anh nói vậy cũng chua xót thật đấy.

Hà Tiêu Nhiên bị sự xa cách của con trai làm cho cứng họng. Sở Mặc Bạch nhìn bà rồi cười một cái, có cần phải tự rước lấy nhục như vậy không?

Bánh Bao Rau giữ im lặng suốt bữa ăn, sau khi nhóc ăn hết một bát cơm liền nhảy xuống ghế, rồi trầm giọng nói: “Lần sau bà nội đừng tới nhà cháu nữa!” Bánh Bao Rau nói xong liền đi thẳng ra phòng khách, ôm sách của mình đi lên nhà.

Giọng của Bánh Bao Rau không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn theo bóng lưng của con trai. Bánh Bao Rau không nói nhiều thế nhưng thằng bé lại là người thương cô nhất.

Vì chuyện vừa rồi mà Bánh Bao Đậu có chút không vui nên cứ cúi đầu ăn, sau khi ăn xong liền bảo mẹ đi rửa tay cho bé rồi chạy lên lầu tìm anh trai chơi cùng.

“Giờ thì hay rồi, em phải đợi đến lúc không ai muốn gặp em nữa thì em mới chịu dừng có đúng không?” Sở Mặc Bạch hừ một tiếng sau đó đặt đũa xuống. Ông cũng chẳng buồn ăn cơm nữa.

Thủy An Lạc vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp cầm đũa lên. Ba chồng đang tức giận như vậy thì bữa cơm này cô có nên ăn hay không đây?

Sở Ninh Dực lại tỏ vẻ như không có ai ở đây, anh đá chân cô một cái ý bảo cô mau cầm đũa lên: “Ăn.”

Thủy An Lạc “à” một tiếng rồi cầm đũa lên, cúi đầu và cơm. Ba chồng à, ba có tức giận cũng có thể nào đừng quang minh chính đại như vậy được không. Hiện tại cô thấy mẹ chồng bị mắng như vậy thì liệu sau này có sống tốt được không đây?

Hà Tiêu Nhiên cũng không ngờ rằng chồng mình sẽ mắng mình ngay trước mặt con trai và con dâu như thế, bà đập đũa xuống bàn kêu bộp một tiếng.

Thủy An Lạc khẽ run lên, hai chân của cô bị Sở Ninh Dực kẹp lấy, cô nhìn anh, thấy anh nhìn cô ý bảo đừng nóng vội, anh cũng muốn xem xem ba của anh muốn làm gì đây.

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, như thế này thì sao có thể bình tĩnh không nóng vội được hả?

“Ba mẹ, ăn cơm đi ạ.” Thủy An Lạc lúng túng cười. Cô muốn phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Được rồi, các người đều cảm thấy cô ta tốt, tốt như vậy thì anh đừng có về nhà nữa, đi mà ở đây với con trai ngoan của anh đi, con dâu tốt quá mà!” Hà Tiêu Nhiên nói rồi đột nhiên đứng phắt dậy, khẽ đảo mắt qua Thủy An Lạc một cái thế nhưng cái liếc mắt này chẳng hề hiền lành một chút nào.

Thủy An Lạc run lên, trưa hôm nay cô còn chưa nói một câu nào, rõ ràng là nằm không cũng trúng đạn.

“Mẹ, mẹ không ăn cơm à?” Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy.

“Rầm, rầm...”

Đáp lời cô là tiếng cửa bị đóng sầm lại. Thủy An Lạc bất giác rụt cổ mình, mẹ chồng cô giận ghê quá, hù chết bé rồi.

Thủy An Lạc quay đầu, Sở Mặc Bạch cũng đứng lên rồi đi tới, cô nói: “Ba, chuyện này...”

“Được rồi, vốn là tới để xin lỗi con, không ngờ lại thành ra thế này! Những gì ba nói với con lúc nãy, con cứ coi như chưa nghe thấy đi.” Sở Mặc Bạch nói rồi vỗ vỗ lên vai của Thủy An Lạc, sau đó lướt qua cô rời đi.

Thủy An Lạc nhìn cửa nhà bị đóng lại một lần nữa liền quay đầu nhìn Sở Ninh Dực đang gọi điện thoại đến khách sạn. Cô cuống cuồng đi tới giật di động của anh: “Anh làm gì thế, anh không làm mẹ anh tức chết thì không được hả?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, đằng nào thì anh cũng đã đặt rồi. Sau đó anh đứng dậy, đá văng cái xe lăn rồi ngồi xuống ghế: “Bà ấy chán quá đấy mà, như vậy cũng tốt, tức giận có lợi cho sức khỏe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.