Cô gái đang mỉm cười xinh xắn trong vòng tay của Sở Ninh Dực kia không phải người đã kêu “ba nó à” ở hiện trường xảy ra tại nạn thì là ai?
Cố Thanh Trần mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt, nhìn thấy quần áo của hai người liền trợn trừng mắt, hai người này đến tham gia buổi tiệc quyên góp thật hay là đến để phá hoại đây hả?
“Xin mọi người yên lặng một chút.” Cố Thanh Trần đứng lên phía trước, nói vào mic, “Lần quyên góp này là do Sở Thị chúng tôi đích thân kêu gọi. Số tiền quyên góp được sẽ được sử dụng cho việc xây dựng lại khu vực gánh chịu thiên tai. Chắc hẳn mọi người đều đã xem tin tức trong thời gian vừa qua. Vợ cũ kiêm vợ chưa cưới của Tổng giám đốc chúng tôi - cô Thủy An Lạc đã từng nói, hành động này là để thực hiện lý tưởng sống cao đẹp, hướng tới đỉnh cao của cuộc đời, cho nên tập đoàn Sở Thị chúng tôi cũng lấy danh nghĩa này để hoàn thành việc quyên góp lần này.”
Đống thức ăn cho chó này, mọi người chỉ có thể khen một câu “rắc hay lắm“.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại với chuyện Thủy An Lạc còn sống, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh, Sở tổng người ta đã dựa vào nhân cách vĩ đại của vợ trước mà hoàn thành đỉnh cao cuộc sống một lần nữa rồi.
Đống thức ăn cho chó này, họ phải đớp hết chứ còn biết làm sao giờ!
Cố Thanh Trần nói xong, Thủy An Lạc liền dụi đầu vào vai Sở Ninh Dực, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Sở phu nhân còn trẻ đã có giác ngộ như vậy thật là hiếm có. Số tiền này dù nói thế nào cũng phải góp.” Một người đứng phía trước, sau khi hết kinh ngạc liền cười ha hả mở miệng nói.
“Sở tổng và Sở phu nhân bao giờ mới tái hôn? Thế này là mượn cớ quyên tiền bắt chúng tôi ăn một vốc thức ăn cho chó rồi đấy.” Một người khác cười nói.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô nàng đang dính lên người mình, thấp giọng nói: “Chỉ cần cô ấy đồng ý, lúc nào cũng được.”
“Ai da, vậy là Sở phu nhân còn chưa đồng ý sao?” Những người kia kinh ngạc nhìn Thủy An Lạc, tựa như không ngờ kết quả lại là như vậy.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, hung hăng trừng anh một cái, tên này chắc chắn là cố ý đây mà.
“Nhưng Sở tổng chỉ quyên góp có năm trăm vạn, liệu có phải hơi keo kiệt rồi không?”
Vào lúc Thủy An Lạc đang trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, giọng nói của Lạc Hiên đột nhiên vang lên, chỉ có điều giọng nói này mang theo chút lạnh lùng.
Thủy An Lạc chớp mắt, sau đó quay lại nhìn người đàn ông đang bước vào. Lạc Hiên, người con trai yêu nghiệt của ba dượng cô, thiếu chút nữa cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta rồi.
Lạc Hiên bước lên một bước, hai tay đút trong túi quần, bộ vest trắng bao bọc lấy dáng người cao thon của anh, gương mặt tuyệt sắc mang theo chút ý cười lạnh nhạt.
Bởi vì anh ta hoàn toàn không thể lường được việc mình sẽ bị Sở Ninh Dực lừa, đã thế còn bị lừa lâu như vậy.
Cố Thanh Trần bước từ trên bục xuống, nhíu mày nhìn người đàn ông vừa bước vào, “Xin hỏi vị tiên sinh này, anh có thiệp mời không?”
Lạc Hiên nhìn Cố Thanh Trần từ trên xuống dưới, tựa như đang đánh giá cô.
Sắc mặt Cố Thanh Trần thoáng lạnh, “Thưa anh, xin hỏi thiệp mời của anh đâu?”
Lạc Hiên hơi cúi đầu, đột nhiên vươn tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói: “Con gái không nên dữ dằn như vậy đâu.”
“Lạc Hiên.” Sở Ninh Dực vươn tay kéo Cố Thanh Trần ra đằng sau mình, sau đó đẩy Lạc Hiên một cái, “Chú ý đến cử chỉ của anh một chút.”
Thủy An Lạc cũng bị màn này dọa cho khiếp người. Lạc đại gia chạy đến đây để đùa bỡn con gái nhà người ta à?
“Anh làm gì thế hả?” Mất mặt cũng là mất mặt con trai của ba dượng mình, Thủy An Lạc bước qua kéo tay anh ta lại, bực bội nói.
“Lạc Hiên, anh ta chính là Lạc Hiên?” Trong đám đông kia có người bỗng thốt lên.
Lạc Hiên?
Cố Thanh Trần từ từ ngẩng lên, nhìn người đàn ông vừa đùa bỡn mình, ánh mắt hơi lóe lên. Người đàn ông mà được cả giới truyền thông ca tụng là ngòi bút đoạt mệnh, hôm nay theo cô thấy thì chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.