Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2677: Chương 2677: Con gái không quý bằng con rể [3]




Hôm sau, ba mẹ Tân Nhạc tới nên cô không đi lấy áo cưới với Kiều Nhã Nguyễn, chỉ có Thủy An Lạc đi cùng Kiều Nhã Nguyễn.

Vốn nhân viên cửa hàng nói sẽ tự đưa đến, nhưng tối hôm qua nhân viên đó mới nói là có việc không thể đưa đến được, vốn định đổi người khác, Kiều Nhã Nguyễn lại thấy dù sao cũng đang rảnh liền bảo tự đi lấy.

Phong Phong đang dở chuyện họp báo nên không có thời gian đi cùng Kiều Nhã Nguyễn, chỉ nói chờ sau khi chuyện này kết thúc sẽ qua đó đón cô.

***

Phòng truyền thông Tập đoàn Sở Thị.

Vì chuyện hôn lễ của Phong Phong nên công ty phải dời buổi họp báo lên sớm một ngày. Hôn lễ ngày mai sẽ không mời bất cứ phương tiện truyền thông nào, về phần tại sao, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Sở Ninh Dực ngồi trong phòng làm việc xoay chiếc bút máy trong tay, đó là cây bút mà con trai mới mua lại cho anh.

Phong Phong ôm di động ngồi trên sofa chat với vợ mình, bộ dạng trong chốc lát khó mà rời đi được.

George gấp đến độ đi vòng vòng quanh phòng làm việc, anh ta có dự cảm, lần này, Jack sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ gây phiền phức.

“Tôi bảo này hai vị đại gia à, hai người có thể đừng bình tĩnh như thế được không? Buổi họp báo nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu rồi, đến giờ Jack muốn gì chúng ta còn chưa biết kia kìa.” Giờ George đã cuống hết lên rồi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía George, “Dạo này anh không đưa Triệu Uyển Uyển lên bảng tin à?”

George sửng sốt, anh ta muốn nói, BOSS lớn à, lúc này tôi đâu còn tâm trạng đó nữa.

“Trước đây khi ký hợp đồng Triệu Uyển Uyển đã bồi thường trước ba chục triệu, giờ lợi nhuận từ hai bộ Vương Phi và Trúc Mã trừ đi chi phí, hẳn là vẫn chưa đủ để Triệu Uyển Uyển trả nợ, tốt nhất trong năm nay anh phải giật cho cô ấy mấy giải thưởng lớn, chậm nhất là sang năm hoặc năm sau nữa, tôi muốn thấy cô ấy trở thành Ảnh hậu.”

George gật đầu, Phong Phong đã không cần anh ta lo nữa, nếu chỉ phải lo cho Triệu Uyển Uyển thì rất dễ dàng. Triệu Uyển Uyển rất chăm chỉ cầu tiến.

“Vậy còn chuyện của Jack.” George vẫn lo lắng, “Với hiểu biết của tôi về lão ta, lão nhất định sẽ gây chuyện tại buổi họp báo.”

“Gây chuyện thì tất nhiên, để xem lão ta định gây chuyện thế nào thôi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía Phong Phong đang tán dóc quên trời đất, hất cằm một cái, “Hoàng đế còn không vội, anh gấp cái gì?”

George: “...”

Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy mình đang bị chửi.

George nhận điện thoại báo với anh phóng viên đều đã đến rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa.

George bước tới đằng sau Phong Phong, “Tổ tông, đừng nghịch nữa, bắt đầu rồi.”

Phong Phong ngẩng đầu nhìn George cứ đi tới đi lui, cất di động đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục của mình một chút sau đó đi ra ngoài, có điều lúc đi tới cửa anh lại quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Sở Đại, tôi...”

“Biến đi đi.” Sở Ninh Dực phất tay, rõ ràng không muốn nghe anh nói.

Phong Phong nhún vai, chỉ có thể đi ra ngoài.

Đúng lúc này An Phong Dương cũng gọi điện tới, có điều trong giọng nói lại mang theo chút bỡn cợt, “Cả thành phố đều truyền hình trực tiếp buổi họp báo cuối cùng của Phong Ảnh đế trước khi cưới này, mà hay nhất là có người lại cảm thấy có chuyện còn quan trọng hơn cả việc đưa áo cưới cho cô dâu mới của Phong Ảnh đế.”

“Cho nên điểm mấu chốt tôi muốn đâu.”

“Sắp xếp xong xuôi rồi, lão dám xuất hiện, tôi sẽ đảm bảo cả đời lão cũng không dám lắc lư trước mặt quần chúng nữa.” An Phong Dương cười tao nhã, “Sở Đại, chủ ý này của cậu có phần hơi thất đức đấy.”

“Gậy ông đập lưng ông thôi mà.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Nhà trẻ tôi bảo cậu liên hệ thế nào rồi? Mấy đứa nhóc vài tháng nữa là phải đưa đi nhà trẻ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.