Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2681: Chương 2681: Con gái không quý bằng con rể [7]




Mặc Lộ Túc quẹt thẻ rồi ký tên, đầu cũng không buồn ngoảnh lại mà hỏi, “Tự tin hơn chị gái rồi đấy, đã nghĩ kỹ muốn học gì chưa?”

“Nhiếp ảnh, nhưng ba mẹ em cảm thấy ngành này không có tương lai.” Tân Dương thở dài.

Mặc Lộ Túc ký tên xong, quay đầu lại nhìn Tân Dương, “Rất tốt đấy, bây giờ có rất nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới.”

“Em đã bảo rồi mà”, Tân Dương thở dài, nhìn thấy ba mẹ đi tới, vội vàng nói ngay, “Mẹ ơi, anh rể bảo rồi, học nhiếp ảnh có tương lai!”

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh chỉ nói là ngành này rất tốt thôi chứ? Đừng có âm thầm đánh tráo khái niệm như vậy!

“Có tương lai là vì người ta có thiên phú dị bẩm, mày thì có cái gì hả con?” Mẹ Tân Nhạc gõ một cái thật đau lên đầu con trai, “Lộ Túc, đừng nghe nó nói linh tinh, học cái gì hữu ích ấy, anh rể con học y đấy, không tốt sao?”

“Trong nhà có một bác sĩ vẫn chưa đủ hả mẹ? Với cả con đâu thích học y đâu.” Tân Dương tránh khỏi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của mẹ mình, đáp lời với vẻ không phục.

“Cô ơi, Tân Dương nói cũng không sai đâu, sở thích quan trọng hơn hết mà.” Thấy em vợ đáng thương như thế, Mặc Lộ Túc quyết định nói đỡ cho em vợ mình đôi câu.

Tân Dương bỗng chốc bái phục anh rể mình sát đất, anh rể này nói gì cậu cũng đồng ý tuốt.

Khi Mặc Lộ Túc đưa mọi người về đến nhà. Tân Nhạc đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi. Thím Diêu nói dậy nôn một trận rồi lại đi nằm.

Mặc Lộ Túc ôm khỉ con đi vào. Tân Nhạc đang nằm trong đống chăn nghịch điện thoại. Mặc Lộ Túc đặt khỉ con xuống, Tân Nhạc ồ lên một tiếng, ném điện thoại qua một góc, ôm khỉ con lên, “Từ đâu ra thế?”

“Nhìn thấy ở trung tâm thương mại nên mua về.” Mặc Lộ Túc nói rồi đưa tay sờ lên trán cô, “Em bị khó chịu à?”

“Có đâu.” Tân Nhạc nói xong liền ôm khỉ con xuống giường, “Ba mẹ em đâu rồi?”

“Ở ngoài phòng khách ấy.” Mặc Lộ Túc nói dứt câu, Tân Nhạc đã ôm khỉ con đi ra ngoài.

“Ôi, người đẹp ngủ trong rừng đã dậy rồi đấy hả?” Tân Dương cười khanh khách trêu cô, bị Tân Nhạc lườm cho một cái.

“Người ngợm thế nào rồi?” Ba Tân Nhạc hỏi với vẻ quan tâm.

“Có Mặc Lộ Túc ở đây rồi, không sao đâu.” Mẹ Tân Nhạc cực kỳ hài lòng về con rể, nhất là từ hôm nay trở đi, Mặc Lộ Túc còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cả bà.

Khóe miệng Tân Nhạc không khỏi co giật, bây giờ trong mắt mẹ cô, chắc chắn con gái không có trọng lượng như con rể nữa rồi.

Lúc ăn cơm trưa, Mặc Lộ Túc nhắc tới chuyện họ nên chuyển qua đây, nhưng mẹ Tân Nhạc từ chối.

“Không cần đâu, cô chú còn công việc của mình nữa.” Mẹ Tân Nhạc vừa ăn vừa nói, “Hai đứa mà hòa thuận, mạnh khỏe là hơn hết thảy rồi.”

“Đúng thế, cô chú ở bên đó rất ổn. Tân Dương tới đây học, có nó phối hợp rồi cô chú cũng yên tâm hơn, nếu qua đây phải đợi nghỉ hưu đã, sau này Tân Dương cũng ở đây mà.” Ba Tân Nhạc cũng mở lời, tuy rằng con rể có ý tốt, nhưng dù sao con rể vẫn là con rể, nếu phải đến thành phố A để định cư thật, chắc chắn họ sẽ ở cùng con trai chứ.

“Anh rể, chuyện này cứ để em, nuôi con trai để phòng khi về già mà, con gái là hàng bù lỗ.”

“Nói cái gì đấy?” Tân Nhạc giơ chân lên đạp em trai, dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt thằng bé vậy.

“Thì là thế mà, ba mẹ, con nói ba mẹ này, đợi khi con tốt nghiệp rồi, con có thể đón ba mẹ qua đây.” Tân Dương nói rất hùng hồn.

Mặc Lộ Túc cười cười mà không phát biểu gì thêm. Anh chỉ lo chăm chút phần ăn cho Tân Nhạc.

Ba Tân Nhạc cũng chú ý tới từng động tác của Mặc Lộ Túc. Lần này họ đến đây, thứ nhất là tham gia hôn lễ, thứ hai là xem xem hai người chung sống với nhau thế nào. Xem ra bây giờ ông hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.

“Nếu đã quyết định ở bên nhau thì quyết định luôn chuyện tái hôn đi, cứ sống chung thế này không ổn đâu.” Ba Tân Nhạc mở lời.

Tân Nhạc cúi đầu không đáp, anh ấy vẫn chưa nhắc tới chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.