Trong ảnh là một bóng lưng đang ở dưới một tòa văn phòng nào đó, mà văn phòng này không may lại là đúng là trụ sở của hai trang web tiết lộ thông tin của Cố Tử Thành.
Càng không may ở chỗ, bóng lưng kia không phải ai khác mà chính là Lương Tâm Khiết.
Lương Tâm Khiết cầm phắt tấm ảnh lên, giọng the thé: “Đây không phải là em.”
Sở Lạc Nhất không nhịn được cũng phải rướn cổ nhìn qua. Bóng lưng này có nhìn thế nào cũng giống Lương Tâm Khiết mà nhỉ, hơn nữa ngay cả bộ quần áo trông cũng giống với bộ cô ta mặc hôm nay, nói không phải là cô ta rõ ràng là nói dối rồi còn gì nữa.
“Tôi cũng hy vọng đây không phải là cổ, nhưng Lương Tâm Khiết, trong tình huống thế này cô cảm thấy ai sẽ tin cố? Đã thế, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên mà cô làm chuyện này, không phải sao?” Cố Tử Thành lạnh lùng nói, “Hay là giờ cô muốn tôi tới tận trường để lấy chứng cứ chứng minh cô là người tung tin đồn nhảm thì cô mới chịu thừa nhận chuyện mình làm hả?”
Giọng Cố Tử Thành rất lạnh nhạt, mà kiểu lạnh này điều hòa trong phòng không thể nào mà địch nổi được.
Cố Tử Thành cứ liên tục nhấn mạnh để nhấn mạnh lại chuyện ở trường học, Lương Tâm Khiết sao có thể không nghe ra được.
“Phải, chuyện ở trường là do tôi làm, vì tôi hận cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà có thể ở bên anh chỉ vì có một đứa bé?” Lương Tâm Khiết như thể không chịu nổi áp lực này nữa, lớn tiếng quát lên: “Người giúp anh công thành danh toại là tôi, nếu không có tôi, anh sẽ không thể nào bắt được anh trai tôi.”
Lương Tâm Khiết nói tới đây rồi lập tức khóc toáng lên, “Vì anh, tôi đã phản bội lại cả anh trai mình, nhưng sao anh có thể làm như vậy chứ?”
Cố Tử Thành vẫn không hề lay động mà nhìn cái người đang khóc lóc thương tâm trước mặt mình.
“Tới trường làm rõ chuyện này.” Cố Tử Thành nói thẳng, đây là một yêu cầu mang tính cưỡng ép.
Lương Tâm Khiết lại càng không thể tin nổi, không ngờ anh lại bắt cổ ta tới trường trả lại sự trong sạch cho Sở Lạc Nhất. Rốt cuộc thì con nhỏ này có gì tốt mà có thể được Cố Tử Thành đối xử như vậy?
Lương Tâm Khiết không phục, nên nói là sao cô ta có thể phục nổi?
Rõ ràng trong mấy tháng trở lại đây, người ở bên cạnh Cố Tử Thành là cô ta, chỉ vì con nhỏ này sinh cho anh một đứa con là có thể có được mọi thứ của anh sao?
“Tôi không nói sai, tại sao phải đi xin lỗi?” Lương Tâm Khiết cả tiếng nói. Cô ta quay sang nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô Sở, có đúng là giỏi giở thủ đoạn thật đấy, chuyện này rốt cuộc ai sai ai đúng bản thân cô biết rõ.”
Sở Lạc Nhất bỗng muốn cười, cô không rõ, chẳng rõ chút nào hết, sao cô lại thành chưa kết hôn đã sinh con hả?
Sắc mặt Cố Tử Thành lại kém hơn vài phần, “Một lời tôi không muốn nói tới hai lần, một là cô lập tức tới trường xin lỗi, vậy chuyện cô để lộ tin của tôi tôi có thể hoàn toàn không truy cứu nữa. Hai là giờ cố ngồi đó chờ người tới bắt, vu oan cho quân nhân sẽ bị xử phạt đấy.”
Lương Tâm Khiết tức đến nỗi run cả người, giọng của cô ta hơi bén nhọn: “Tôi đã nói chuyện của anh không phải do tôi làm rồi, không phải tôi làm!”
Lương Tâm Khiết đau lòng vô cùng, những gì Cố Tử Thành đều có ý nói với cô ta rằng: Cô chọc vào tối không phải vì chuyện cô làm lộ thông tin của tôi mà là vì cô dám tung tin đồn nhảm về Sở Lạc Nhất trong trường.
“Lời này cô Lương nên nói với quan tòa của toàn án quân nhân ấy.” Cố Tử Thành nói rồi bế con đứng dậy, “Nếu như tối hôm nay tôi không thấy sinh viên bị cô giật dây đứng ra xin lỗi, tôi sẽ tự mình đi tìm. Đến lúc đó sinh viên kia nói ra điều gì, danh tiếng của Lương Tâm Khiết có thể nào tôi cũng sẽ không buồn để tâm đâu.”
Đương nhiên, giờ anh cũng chẳng để tâm tới rồi.