Mấy bức thư này không dọa được Sở Lạc Nhất.
“Cô chỉ tò mò xem rốt cuộc là ai đang ở sau lưng giở trò quỷ.
Chẳng lẽ Khương Miêu Miêu bị nhốt bốn năm đã trở nên thông minh rồi sao?
Sau khi đào thải hết hai phần ba số ứng viên thì Cố Tỉ Thành mới quay về. Anh về nhà đã là nửa đêm, cho nên khi mở cửa vào nhà anh cũng nhẹ tay nhẹ chân hơn vài phần. Chiếc chìa khóa này là do trước kia anh lén lút đánh trộm, tránh cho việc mình phải ở ngoài cửa cả đêm.
Thế nhưng Cố Tỉ Thành không ngờ rằng sau khi mình lén lén lút lút bước vào nhà thì Sở Lạc Nhất còn chưa đi ngủ, thậm chí còn đang ngồi trong phòng khách mờ tối.
Cố Tỉ Thành khựng lại một chút, thu lại động tác của mình rồi đưa tay mở đèn lên.
Căn phòng đột nhiên sáng lên, Sở Lạc Nhật bất ngờ không phản ứng lại kịp phải đưa tay lên che mắt của mình, sau đó cô trầm giọng nói: “Anh làm cái gì vậy hả?”
“Những lời này phải để anh hỏi em mới đúng chứ? Em đang làm gì thế? Tu tiên à?” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt chìa khóa xuống, đi vào.
Sở Lạc Nhất đang suy nghĩ chuyện gì đó cũng không để ý đến chuyện tại sao anh lại có chìa khóa.
Sau khi Cố Tỉ Thành đi tới, Sở Lạc Nhất cố ý bảo anh xem mấy phong thư trên bàn.
Cố Tỉ Thành nhớ đến cái hộp lần trước liền cau mày, cầm nó lên rồi hỏi: “Lại đe dọa em nữa à?”
“Anh cứ xem qua đi.” Sở Lạc Nhất không trả lời ngay mà để anh xem những món đồ bên trong trước: “Hằng ngày, buổi sáng một cái, buổi chiều một cái, nhất là câu nói sau cùng đó, em thực sự không nhớ rõ người này là ai.”
Lúc này Cố Tỉ Thành mở phong thư ra, bên trong có một tấm thiệp, trên mỗi cái thiệp đều là một địa điểm riêng: “Đây là những nơi em từng đi qua sao?”
Hồi trước, Sở Lạc Nhất có nói với anh chuyện cô đi vẽ tranh thực vật, mà những chỗ này nếu không có gì bất thường xảy ra thì đều là những nơi mà Sở Lạc Nhất từng tới. Rốt cuộc thì kẻ kia có ý gì?
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, bởi vì chuyện này quả thực rất kỳ quái. Cô đã nghĩ lại chuyện này từ đầu tới cuối một lượt, nhưng cũng không thể nghĩ ra được người nào lại có thể hiểu cổ đến vậy.
Người kia không chỉ đơn thuần là hiểu cô mà cũng hiểu cả Cố Tỉ Thành. Kẻ địch chung của hai người họ đại khái cũng chỉ có Châu Thiên Thiên mà thôi, thế nhưng làm sao Châu Thiên Thiên lại có khả năng làm được đến mức này?
Kỳ quái, thực sự vô cùng kỳ quái.
“Anh nghĩ kẻ này là ai?” Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Tỉ Thành.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh biết?”
Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất gần như nói cùng một lúc.
Không nói tới chuyện trùng hợp này, nhưng Cố Tỉ Thành nói như vậy khiến cơn tức giận của Sở Lạc Nhất cũng lập tức bùng lên.
“Anh nói mà không thấy ngượng mồm hả? Cái ngày mà ba mẹ anh tới đây anh còn cúp máy của em nữa cơ mà?” Sở Lạc Nhất đanh mặt nhìn Cố Tỉ Thành, thấy ai kia đang hơi chột dạ.
Anh hầu như đã quên mất việc anh dập ngang điện thoại của cô.
“Anh đang bận mà, anh phải làm việc!” Cố Tỉ Thành yếu ớt nói: “Hơn nữa họ vô duyên vô cớ chạy tới chỗ này cũng đầu có nói cho anh biết trước một tiếng đâu?”
Sở Lạc Nhất cười ha ha: “Được rồi, để nói cho anh biết một chuyện, người ba vô duyên vô cớ chạy tới đây của anh đã đặt tên cho con trai của anh rồi.”
“Cái gì cơ?” Cố Tỉ Thành thấp giọng kêu một tiếng, nghĩ đến chuyện con trai đang ngủ thì lại hạ giọng: “Đã bảo là để anh đặt tên rồi cơ mà, thế quái nào mà lại thành ông ấy đặt tên rồi!!!”
Sở Lạc Nhất dựa vào ghế sofa nhìn vị công tử dịu dàng như ngọc lúc này đang tức điên lên, tâm tình phải nói là sung sướng không thôi.
“Ba anh đã nói vậy rồi em còn có thể nói không được hay sao?”