Tiểu Mễ hơi bĩu môi rồi nằm xuống bên cạnh Kiểu Vi Nhã: “Chị cảm thấy Tổng giám đốc đối xử với em rất tốt mà.”
“Chị thấy thế là tốt ấy hả?” Kiều Vị Nhã nằm dài trên bàn.
“Tốt mà, như việc chúng ta đi phỏng vấn ấy, Tổng giám đốc còn tự mình đi đón em. Chứ như lần trước ấy, chỗ chúng ta phỏng vấn gần ngay nhà chị thế mà bạn trai chị có thèm đón chị đâu, còn bạn chơi game ở nhà kia kìa.” Tiểu Mễ thở dài nói.
Kiểu Vị Nhã: “Bạn trai như vậy mà chị vẫn còn chưa chia tay à?”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Bọn chị đã quen nhau gần mười năm rồi!” Tiểu Mễ thở dài nói: “Hơn nữa chị với em cũng không giống nhau. Chị sắp ba mươi rồi, bây giờ mà chia tay thì phải tìm người mới ở đâu được chứ?” Tiểu Mễ nói, hoàn toàn chẳng có bất cứ cảm giác hạnh phúc nào của người đang yêu.
Kiều Vi Nhã nhìn Tiểu Mễ có chút đau lòng, hiện giờ Tiểu Mễ thức khuya dậy sớm làm việc chỉ vì một khoản tiền thưởng chuyên cần. Ở Sở Thị này thì thưởng chuyên cần còn cao hơn cả tiền lương.
Kiều Vi Nhã ngẫm lại, cô với Sở Lạc Duy ở bên nhau đã ngót nghét hai mươi năm rồi, nhưng mà anh thật sự rất giỏi, luôn để cho cô có cảm giác mình càng ngày càng giống ngáo ngơ.
“Bạn trai của chị không đi làm à?” Kiều Vi Nhã nổi máu hóng hớt.
“Làm cái gì? Cả ngày chỉ biết chơi game, anh ấy còn trông chờ kiếm tiền nhờ cái đó đấy.” Tiểu Mễ cười, nói một tiếng rồi tiếp tục làm việc của mình: “Không nói chuyện này với mấy cô gái trẻ như em nữa, tránh để em lại cảm thấy nghi ngờ về cuộc đời này”
Kiều Vi Nhã có chút hậm hực, muốn nói chơi game hoàn toàn có thể ra tiền nhưng còn phải xem là chơi trò chơi gì. Nhưng chắc chắn bạn trai của Tiểu Mễ đang chơi cái game không kiếm được ra tiền rồi.
Buổi chiều Kiều Vị Nhã với Tiểu Mễ đi ra ngoài làm một bài phỏng vấn nhỏ, lúc quay về thì hầu như mọi người đều đã tan tầm. Sở Lạc Duy đang ngồi ở chỗ của cô... chơi game!
Kiều Vị Nhã: “...”
Buổi sáng mới nói xong thì buổi chiều đã xảy ra với cô rồi sao?
“Cậu đang làm cái gì thế?” Kiều Vi Nhã bước tới phía sau lưng Sở Lạc Duy, nhìn anh đẩy tháp thành công.
“Cho cậu lên hạng bạc đấy, đồ ngốc!” Sở Lạc Duy nói, sau khi tấn công toàn thắng thì đăng xuất luôn, hạng bạc mà anh nói chính là đẳng cấp cao trong trò chơi.
Tiểu Mễ nhanh chóng chào hỏi một tiếng rồi lanh lẹ thu dọn đồ đạc của mình.
Nếu như mà bị vị Tổng giám đốc này biết được hôm nay cô đã nói gì với Kiều Vi Nhã thì e là tiền thưởng cuối năm của cô sẽ bay sạch mất!
Kiều Vị Nhã hung hăng nhìn anh.
Sở Lạc Duy giúp cô thoát trò chơi rồi tắt máy, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vị Nhã: “Làm gì thế? Cả ngày hôm nay cứ như có thâm cừu đại hận gì vậy, lại đến phỏng vấn ngôi sao nào đó khiến cậu khó chịu à?” Sở Lạc Duy nói rồi duỗi tay, ôm lấy Kiều Vị Nhã định hôn một cái.
Kiều Vị Nhã dứt khoát đẩy người ra, sau đó hung hăng lườm anh một cái: “Chính là cậu đó, đừng có đụng vào tôi!”
Sở Lạc Duy dừng một chút, dường như nhận ra vấn đề này có chút nghiêm trọng nên đã âm thầm suy nghĩ lại xem hôm nay anh đã chọc giận gì cô.
“Tôi làm gì?” Nghĩ không ra chỉ có thể tự hỏi.
Kiều Vi Nhã đặt máy quay trong tay mình xuống rồi cười híp mắt nhìn anh: “Cậu rất giỏi”
Là cô không đủ giỏi thôi.
Sở Lạc Duy nhìn cô quay người bỏ đi thì lông mày càng thêm nhíu chặt, lại lên cái cơn điên gì thế này?
Sở Lạc Duy vội vàng đuổi theo ra ngoài. Sau khi hai người họ vào thang máy Sở Lạc Duy đành hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Không có việc gì, thần kinh đó, bà dì sắp đến.” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói, thật sự cô đang có cảm giác mình lên cơn thần kinh nhưng lại ngại không nói ra được, chỉ có thể tìm một lý do lấy lệ như vậy.
Thế nhưng Kiều Vi Nhã nói xong thì sắc mặt của Sở Lạc Duy càng khó coi hơn.