Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1706: Chương 1706: Công chúa delia [11]




Thủy An Lạc sửng sốt, cuối cùng cô nằm lăn ra giường.

“Phong Phong sẽ liều mạng với Quốc vương và lão Bá tước. Đến lúc đó thì rất có thể chúng ta cũng bị chôn theo luôn.” Thủy An Lạc dang hai tay ra, nhìn Sở Ninh Dực rồi với bộ dạng thích chết thì chiều.

“Ông ta muốn ngả bài. Vở kịch bây giờ của nước M có liên quan đến Phong Tứ ba mươi năm trước, họ đều phải cho cậu ta một lời giải thích.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc đổi một tư thế khác rồi chống một tay xuống cằm: “Thật ra thì lúc anh tới đã đoán được hết mọi chuyện rồi chứ gì. Ngay cả việc Bạch Dạ Hàn bày mưu tính kế để dụ anh bước vào từng chút một anh cũng biết hết đúng không? Tất cả chỉ vì muốn cho anh em của mình một câu trả lời?” Lúc Thủy An Lạc thông minh thì cũng có thể hiểu những chuyện đang xảy ra một cách rõ ràng.

Hiện tại, Sở Ninh Dực cũng không phản bác lại lời cô nói, điều đó chứng tỏ rằng cô đã nói đúng.

“Sở Ninh Dực, anh đối xử với anh em của mình tốt đến vậy sao?” Thủy An Lạc đột nhiên hỏi: “Tốt đến mức không tiếc đem mạng của em cùng con ra mạo hiểm?”

Giọng của Thủy An Lạc rất thấp, thấp đến độ nghe giống như là âm thanh từ phương xa bay tới.

Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, anh hé miệng nhưng chẳng phát ra bất cứ âm thành nào.

Thủy An Lạc chống tay dưới má của mình, sau đó nhắm mắt lại rồi nhàn nhạt nói: “Hóa ra là như vậy.”

Sở Ninh Dực muốn giải thích cái gì đó, thế nhưng dường như Thủy An Lạc đã ngủ rồi.

Sở Ninh Dực kéo chăn lên rồi nhẹ nhàng đắp lại cho cô, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Anh tưởng là em sẽ hiểu.”

Từ đầu đến cuối Thủy An Lạc chỉ nhắm nghiền mắt lại, thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà chửi mẹ nó một câu, cái cảm giác này đau chết đi được.

Nhưng mà dù có đau đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng không thể trách cứ người đàn ông kia được.

Bởi vì anh làm không hề sai.

Quốc gia này nợ Phong Phong một câu trả lời, nợ Delia một câu trả lời.

Cái gì người đàn ông này cũng biết, cho nên anh không thể để người anh em của mình đơn độc xông vào ổ sói để tìm lời giải đáp được.

Cô hiểu, cô thật sự hiểu, thế nhưng nó không thể thay đổi được sự thực rằng cô cảm thấy đau lòng.

Trong căn phòng bí mật nằm dưới đài phun nước, ngoại trừ Công chúa Delia nằm trên giường băng thì còn một chỗ an toàn khác, Phong Phong đang ngồi trong góc tường, hai tay dính đầy máu.

Lão quản gia chỉ đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, dường như ông ta đang chờ Phong Phong phát tiết xong, thế nhưng Phong Phong không để bất cứ người nào đến gần mình.

Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh anh. Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhuốm máu của Phong Phong rồi từ từ ngồi xuống: “Phong Phong.” Cô đã từng được chứng kiến Phong Phong vì chuyện của Phong gia mà phát điên lên thế nào, cho nên lần này cô rất cẩn thận mà từ từ nhích tới gần anh.

“Ngài Phong, ngài có thể cho tôi nhìn lưng của ngài một chút được không.” Lão quản gia đột nhiên nói.

“Cút...” Phong Phong đột nhiên gầm lên như một con sư tử đang giận dữ.

“Nếu ông muốn nói đến cái bớt hình kim cương ở đằng sau lưng anh ấy thì tôi có thể nói cho ông biết. Phía bên trái gần eo đằng sau lưng của anh thật sự có một vết bớt màu tím nhạt lớn bằng ngón tay cái.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng mở miệng nói.

Quản gia đột nhiên quỳ xuống đất: “Tiểu Hoàng tử! Cậu đúng là tiểu Hoàng tử của Công chúa rồi!”

“Cút!!!” Phong Phong đột nhiên đứng phắt dậy rồi nắm cổ ông ta, sau đó ném ra ngoài.

“Phong Phong!!!” Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng giữ chặt tay của Phong Phong, ngăn không cho anh quăng chết ông quản gia luôn.

“Cút! Em cũng cút đi!” Phong Phong đột nhiên quay đầu lại rồi dứt khoát đẩy Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài, hai tròng mắt đỏ ngầu, rõ ràng là anh đã phát điên thật rồi.

Kiều Nhã Nguyễn vất vả lắm mới có thể đứng thẳng người dậy. Hai tay của cô vịn vào vách tường lạnh băng rồi gằn giọng nói: “Anh nói cái gì? Thử lặp lại lần nữa xem?” Kiều Nhã Nguyễn gằn từng chữ một, cô hung hăng nhìn chằm chằm vào anh, tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.