Sáng sớm vừa tỉnh dậy, tâm trạng của Hắc Long đã có gì đó thấp thỏm, cứ đi qua đi lại mãi trong phòng khách.
Sau khi tỉnh dậy, Sở Ninh Dực thay một bộ vest rất ít khi anh mặc.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui trong phòng ngủ, tâm trạng của cu cậu hôm nay cũng hơi bất thường. Nhóc giống Hắc Long, như thể chuyện gì cũng khiến nhóc không hài lòng vậy.
Sở Ninh Dực thay quần áo xong liền quay đầu lại nhìn hai mẹ con họ. Thủy An Lạc hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt cũng không được tốt cho lắm.
Sở Ninh Dực bước tới rồi đặt hai tay lên vai cô: “Em ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu hết nghe không.”
Thủy An Lạc nhún nhún vai: “Ở đây là sẽ an toàn sao?””
Cô muốn sát cánh bên Sở Ninh Dực, ở bên anh vào thời điểm mà anh đau khổ nhất.
Nhưng cô biết tự lượng sức mình, cô mà tới đó cùng anh thì chỉ gây thêm phiền phức cho anh mà thôi.
“Nói đùa đấy, anh đi đi, em nhất định sẽ bảo vệ con trai anh thật tốt!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại như thể anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Thủy An Lạc khẽ rũ mắt xuống che đi sự bất thường trong mắt mình, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Em nói thật đấy, anh không cần phải lo lắng cho mẹ con em đâu, cứ làm những chuyện anh phải làm đi!”
Sở Ninh Dực vươn tay kéo vợ và con trai mình vào lòng, nếu như không phải không được thì anh chỉ muốn từng giây từng phút đều ở bên cạnh hai mẹ con cô mà thôi.
“Lạc Hiên sẽ tới nhanh thôi. Trước khi anh ta tới thì đừng mở cửa cho bất cứ ai, bên ngoài có người của anh rồi.” Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai Thủy An Lạc.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay Sở Ninh Dực vang lên âm báo.
Thủy An Lạc biết nhất định là đã đến giờ rồi.
“Em biết rồi!” Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực ôm hai người thêm chút nữa rồi buông ra. Anh đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt phúng phính của con trai. Tiểu Bảo Bối trề cái miệng rồi lại khẽ gọi ba một tiếng.
Sở Ninh Dực xoay người rời đi. Tiểu Bảo Bối lập òa khóc, hai cái tay nhỏ cứ với về phía daddy nhà mình.
Thủy An Lạc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của con trai rồi thấp giọng khuyên lơn: “Ba con đi làm kiếm tiền rồi.”
Nhưng mà lần này mặc kệ Thủy An Lạc có khuyên nhủ thể nào, Tiểu Bảo Bối vẫn khóc khàn cả giọng.
Sở Ninh Dực xuống lầu, trong tai vẫn văng vẳng tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối.
Trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ, anh và An Phong Dương đều là người tiên phong, nhưng giờ anh không thể giống trước đây được nữa rồi.
Tiếng khóc của con trai khiến đôi chân anh bị cản lại.
Hắc Long chạy đến bên cạnh anh, nó chớp mắt vẫy đuôi như thể muốn đi theo cùng.
Sở Ninh Dực đi tới của rồi cúi đầu nhìn Hắc Long. Anh đưa tay xoa nhẹ đầu của nó nhưng lại không đưa nó theo.
“Gâu... Gâu...” Hắc Long thấy cánh cửa trước mặt bị đóng lại, hai chân trước liền ra sức cào cào, lớn tiếng sủa lên.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi xuống, trong tai cô chỉ còn tiếng sủa của Hắc Long và tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối. Có lẽ cả hai đứa đều cảm nhận được nguy hiểm cho nên mới bất an như vậy.
Viên Hải là ân sư của họ.
Nhưng cũng chính là kẻ thù của hai người.
Thủy An Lạc đang nghĩ miên man thì cách cửa của phòng ngủ dưới lầu bất thình lình mở ra.
Cô quay đầu lại liền thấy Thủy Mặc Vân đang bám vào cửa bước ra ngoài.
“Ba...” Thủy An Lạc kinh ngạc hô lên một tiếng rồi vội vàng đi tới đỡ tay Thủy Mặc Vân.
“Ninh Dực đã đi chưa?” Thủy Mặc Vân nói.
Thủy An Lạc gật đầu.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, cơ thể của Thủy An Lạc khẽ run lên một cái.
“Đi mở cửa đi!” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.
Thủy An Lạc không đồng ý, cô tức giận nói: “Ba không muốn sống nữa à?”
“Lạc Lạc!” Thủy Mặc Vân nhíu mày.
“Trái đất này không có ba thì không thể xoay chuyển được nữa hả? Sở Ninh Dực đi rồi không nói. Ba thế này rồi còn muốn lao tới đó nữa là muốn tự tìm đường chết luôn có đúng không?” Thủy An Lạc càng nói giọng càng lớn, cuối cùng cô nói đến độ run hết cả người lên.