Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 742: Chương 742: Cuộc gọi kỳ bí [8]




Con hẻm đó cũng không tính là dài, chỉ dài khoảng mấy căn nhà, đối diện là đường quốc lộ.

Nhưng lúc Thủy An Lạc đuổi tới nơi lại chỉ thấy một con hẻm trống không, trong hẻm chẳng thấy bóng dáng ai cả.

“Người đâu rồi?” Thủy An Lạc nhìn quanh quất bốn phía. Mấy căn nhà trong cái hẻm này đều đóng kín cửa, thế nên chắc chắn ông ấy đã đi qua con hẻm này rồi.

Thủy An Lạc chạy đến hết con hẻm nhưng trên đường lại chỉ có xe cộ đang đi lại tấp nập, hoàn toàn không có bóng dáng người mà cô cần tìm.

Thủy An Lạc đứng ở đầu đường nhìn xe cộ tứ phía. Một người đi bộ tại sao lại có thể không thấy tăm hơi được?

Một chiếc xe lướt qua người Thủy An Lạc. Cô có nhìn chiếc xe đó nhưng lại không nhìn thấy người ngồi ở ghế sau xe.

Lúc Sở Ninh Dực tới nơi thì thấy Thủy An Lạc đang ngồi trên chiếc ghế dài ven đường mà đập đập hai cái chân của mình.

Sở Ninh Dực bước tới, Thủy An Lạc ngẩng lên trưng ra vẻ mặt tủi thân nói: “Em không đuổi kịp!”

Sở Ninh Dực thở dài rồi đưa tay kéo cô lên: “Chẳng phải đã bảo là chuyện này để anh làm rồi sao?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán cô.

“Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa rồi, giờ chuyện này rõ ràng đã là một âm mưu. Cái chết của cô anh tuyệt đối không đơn giản chỉ là tự sát! Nếu như người họa sĩ ấy mà bị hung thủ biết được thì chắc chắn ông ấy sẽ gặp nguy hiểm mất!” Thủy An Lạc có chút kích động nói.

“Triệu Thu!” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng nói.

Thủy An Lạc hơi sững sờ: “Anh nói gì cơ?”

Triệu Thu, lại là ai nữa đây?

Sở Ninh Dực xoa đầu cô rồi kéo cô lên xe: “Anh nói hung thủ chính là Triệu Thu!”

“Anh biết à?” Thủy An Lạc không thể tin nổi mà thốt lên.

“Đoán thôi, cái cần thiết bây giờ chính là bằng chứng!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Người đó là ai?” Thủy An Lạc cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới nói.

“Chính là Mặc phu nhân đã từng tới tìm em - mẹ kế của Mặc Lộ Túc!” Sở Ninh Dực lạn nhạt nói, sau đó khởi động xe.

Mẹ kế của... Mặc Lộ Túc?

Trái tim của Thủy An Lạc bỗng cảm thấy thật nặng nề.

Cô biết trong lòng Mặc Lộ Túc luôn cho rằng mẹ kế của mình là một người tốt, nếu quả thật là bà ta thì sao đây?

Đàn anh phải làm thế nào bây giờ?

“Bà ta có quan hệ gì với Triệu Hạ?” Chẳng lẽ là anh em hay sao?

“Không có quan hệ gì cả!” Sở Ninh Dực trầm giọng trả lời, anh vốn định để sau khi chuyện này kết thúc xong xuôi thì mới nói cho Thủy An Lạc biết. Nhưng nếu bây giờ cô đã đoán được một hai rồi thì Sở Ninh Dực cũng không muốn tiếp tục giấu giếm thêm nữa.

Thủy An Lạc ôm một bụng nghi vấn nhưng lại chẳng biết bản thân muốn hỏi cái gì.

Thế nên cô cứ nhìn Sở Ninh Dực suốt.

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về lại chỗ cầu vòm ở Hậu Hải.

Thủy An Lạc có chút tò mò, Sở Ninh Dực dắt tay cô đi về phía chiếc cầu: “Đây chính là nơi cô anh và ông ấy gặp nhau lần đầu tiên.”

Thủy An Lạc cuối cũng cũng hiểu, hóa ra tối ngày hôm qua Triệu Hạ nhớ lại hình bóng của Sở An Tâm thông qua cô cho nên mới ngẩn người ra như thế?

“Anh, từ lúc nào mà anh biết cô của anh bị người ta sát hại?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng hỏi.

“Vừa mới thôi!” Sở Ninh Dực nói: “Anh cũng nhận được một cuộc điện thoại, thế nên toàn bộ sự việc đều đã được xâu chuỗi lại với nhau!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa tựa vào thành cầu, ôm lấy eo của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đứng trước mặt Sở Ninh Dực, cái tư thế này quá mức mập mờ, nhưng cô cũng không bận tâm lắm về nó.

Thủy An Lạc hơi trừng mắt, thế nên giờ chỉ cần có bằng chứng thì sớm muộn gì đàn anh cũng biết người mẹ kế luôn luôn yêu thương mình rốt cuộc là loại người thế nào?

“Nghĩ gì vậy hả?” Sở Ninh Dực kề trán của mình sát trán của cô, nhìn sự lo lắng ánh lên trong mắt của cô khiến anh có chút không vui. Những gì cô đang nghĩ anh đều biết cả.

Thủy An Lạc ngẩng lên có chút bực bội nói: “Nghĩ giống anh không được sao hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.