Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 316: Chương 316: Cuối cùng cô ta vẫn trở về




Sau khi Thủy An Lạc quay lại, Kiều Nhã Nguyễn vừa trông thấy cái bộ dạng của cô liền biết ngay là có chuyện.

“Sao thế? Bị mắng à?”

“Không phải, tao gặp được vị đàn chị trong truyền thuyết rồi.” Thủy An Lạc nói xong bắt đầu sửa soạn những đồ vật cần dùng khi đi thăm bệnh. Không có Kiều Nhã Nguyễn bên cạnh, cô nhất định phải cẩn thận lắng nghe mới được.

“Thế nào, thế nào, có như trong truyền thuyết đồn đại không?” Kiều Nhã Nguyễn nổi cái máu bà tám của mình lên hỏi.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nghĩ nghĩ: “Xinh lắm, cũng rất dịu dàng nữa, cảm giác giống như thiên sứ áo trắng ấy.”

“Thật sự tốt đến thế á?” Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ nghi ngờ.

Thủy An Lạc gật đầu: “Mày gặp thì sẽ biết ngay thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, không xen miệng vào nữa.

Buổi sáng Thủy An Lạc đi theo Kiều Tuệ Hòa khám bệnh. Vào những lúc cô xoắn xuýt nhất Lan Hinh luôn giải quyết mọi vấn đề giúp cô, không những thế còn luôn miệng nói cô dễ thương khiến Thủy An Lạc có chút ngượng ngùng.

Khám bệnh xong, Thủy An Lạc định về phòng làm việc của mình để chỉnh sửa lại bản báo cáo thị bị Lan Hinh gọi giật lại.

“Lạc Lạc, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của cô đấy. Tối nay em nhớ phải đến tham dự bữa tiệc đấy nhé. Học trò của cô đều phải tham gia cả.” Lan Hinh nói.

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, sau đó liền thấy trông thấy khuôn mặt biến sắc của Kiều Tuệ Hòa, xem chừng bà cũng chẳng mong là cô sẽ tham gia đâu.

Thủy An Lạc mỉm cười: “Dạ được ạ, tiệc mừng thọ của Viện trưởng chắc chắn là em phải tới rồi!” Có điều tới rồi có bị đuổi đi hay không thì cũng không phải là chuyện của cô.

Kiều Tuệ lạnh lùng nhìn Thủy An Lạc: “Tiệc mừng thọ thì khỏi cần đi, cứ viết tốt bản báo cáo của cô cho tôi đi đã!” Kiều Tuệ Hòa nói xong lập tức xoay người đi thẳng.

“Cô ơi!” Lan Hinh vội vàng đuổi theo, hình như cô đang khuyên Kiều Tuệ Hòa điều gì đó.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, đây không phải là cô không muốn đi mà rõ ràng là người ta chẳng vui vẻ gì với sự góp mặt của cô đấy nhé.

Sau khi Thủy An Lạc vừa rời đi, Viên Giai Di lăn xe lăn từ trong góc tối ra. Cô ta nhìn theo bóng lưng của Thủy An Lạc rồi lại nhìn về phía Lan Hinh.

“Cuối cùng thì cô ta vẫn quay về. Tôi biết chắc chắn là cô ta không bỏ được Sở Ninh Dực mà.” Viên Giai Di lạnh lùng nói.

“Giai Di à, như thế này chẳng phải là cô rước tình địch của mình về sao?” Người đứng bên cạnh Viên Giai Di lúc này chính là người quản lý mấy năm nay của cô ta.

“Hừ, cô ta thông minh hơn Lâm Thiến Thần nhiều! Chỉ cần cô ta có thể hủy hoại được Thủy An Lạc, rồi để Sở Ninh Dực biết chuyện cô ta đã làm thì cô nghĩ chuyện giữa cô ta và Sở Ninh Dực có thể thành được sao? Lâm Thiến Thần đã hoàn toàn hết hy vọng rồi, giờ chỉ cần hai người họ đổ vỡ nữa thôi thì Sở Ninh Dực sẽ thuộc về một mình tôi.” Viên Giai Di vừa nói vừa nắm chặt tay lại, không uổng công cô ta tốn nước bọt lôi Lan Hinh về đây.

“Cao, chiêu này của cô quả nhiên cao tay thật!” Người quản lý tán thưởng nói.

Thủy An Lạc tan làm, Sở Ninh Dực tới đón cô, tiện thể đem túi trả lại cho cô luôn.

Thủy An Lạc nhận lấy chiếc túi chú Sở đưa cho rồi liếc về cửa kính phía sau cười như không cười nói: “Sở tổng, cám ơn anh ha.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.

“Ya ya...” Thủy An Lạc còn chưa quay đi hẳn đã nghe thấy tiếng vỗ bộp bộp vào cửa kính xe phía sau và cả tiếng kêu i a của con trai cô nữa.

Thủy An Lạc quay phắt người lại nhìn cái cửa kính xe đang dần hạ xuống, trước tiên là gương mặt mà cô hoàn toàn không muốn trông thấy xuất hiện, tiếp tới là cái mặt bánh bao nhỏ nhắn mà cô đã nhớ mong cả ngày nay.

“Lên xe.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Ngực Thủy An Lạc phập phồng lên xuống, đó là biểu hiện cho thấy cô đang tức giận.

Chẳng phải thím Vu đã nói là sẽ đứng về phe cô sao? Sao tự dưng lại giao Tiểu Bảo Bối cho anh ta thế này?

“A nha~” Cái tay nhỏ của Tiểu Bảo Bối với với ra tìm mẹ, chân còn nhảy tưng tưng trên đùi ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.