Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3403: Chương 3403: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em đã không từ bỏ [10]




Sở Húc Ninh nghe thấy câu hỏi này, chính anh cũng bắt đầu hoài nghi về sự lựa chọn của mình.

Quyết định ly hôn của anh thực sự chính xác sao?

“Không biết.”

“Vậy là chị dâu ra tay vẫn còn nhẹ lắm, anh cứ tiếp tục chịu trận đi, em đi nghỉ đây. Dạo này Huyên Huyên khó chịu, mai em còn phải đưa cô ấy đến bệnh viện.” Sở Húc Hiên nói.

“Làm sao thế?” Sở Húc Ninh nhíu mày, “Cảm lạnh à?”

“Không biết, mai đi khám xem sao.” Sở Húc Hiên nói, “Dù sao chuyện anh và chị dâu ly hôn, trừ anh ra không ai muốn hết, tự anh suy nghĩ đi. Chị dâu rốt cuộc là sợ anh làm liên lụy chị ấy hay sợ phải rời xa anh hơn? Anh không phải chị ấy, không có tư cách thay chị ấy quyết định xem phải sợ cái gì.”

Sở Húc Ninh tắt máy, quay lại nhìn về phía phòng ngủ, tất cả mọi người đều nghĩ là anh sai.

Nhưng mà, không phải Sư Niệm sợ, mà là chính bản thân anh sợ.

Bọn họ, chung quy vẫn không hiểu.

Nửa đêm Sư Niệm bị cơn đau làm cho bừng tỉnh. Lúc cô còn chưa tỉnh hẳn, Sở Húc Ninh đã dậy trước, vươn tay mở đèn, ôm Sư Niệm đang khóc thành tiếng, thấp giọng nói: “Lại đau à?” Sở Húc Ninh nói, một tay ôm lấy cô, sau đó vươn tay lấy thuốc, “Uống thuốc đi.”

Sư Niệm mím môi lăn lộn, không uống.

“Niệm Niệm, nghe lời đi.” Sở Húc Ninh dỗ dành cô như dỗ con gái, lại đau lòng nhìn cô đau đến ứa mồ hôi, áo ngủ mới đó đã ướt sũng, phải đau đến mức nào đây.

“Không uống, dù sao anh cũng không cần em nữa, đau chết thì chết thôi.” Sư Niệm nghiến răng, vẫn không chịu há miệng uống thuốc.

“Niệm Niệm, đừng lấy thân thể mình ra làm trò đùa.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, rõ ràng có chút tức giận, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với cô, duy chỉ có chuyện này là không.

“Thân thể là của em, liên quan gì đến anh?” Sư Niệm nói, muốn giãy khỏi vòng tay của anh, lại bị Sở Húc Ninh ôm chặt lấy.

Bụng dưới đau đến quặn thắt, người cô lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Sở Húc Ninh cảm nhận được mồ hôi trên mu bàn tay, trái tim đau dữ dội, thấp giọng khuyên: “Uông thuốc trước đã có được không, chuyện này chúng ta nói sau đi.”

“Không uống, đừng chạm vào em.” Sư Niệm giãy giụa, lại không còn chút sức lực nào.

Sở Húc Ninh giữ chặt lấy cô, nhưng không dám dùng quá nhiều sức, chỉ sợ không cẩn thận làm cô bị thương.

Sở Húc Ninh đặt thuốc giảm đau vào miệng mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, vào lúc Sư Niệm đang vùng vẫy liền cạy môi cô ra, đẩy viên thuốc vào, sau đó cầm lấy cốc nước ấm trên bàn, đút cho cô một ngụm, để viên thuốc trôi xuống.

Sư Niệm nhìn anh trừng trừng.

Sở Húc Ninh đặt ly nước xuống, sau đó tắt đèn ôm cô vào lòng, bàn tay nóng rực đặt lên bụng cô, sưởi ấm vùng bụng đã lạnh run của cô.

“Niệm Niệm, cho dù thế nào cũng không thể để bản thân mình chịu khổ được.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói.

Sư Niệm cắn chặt môi không mở miệng, khắp người đều đau đớn dữ dội, khiến cô không thốt ra nổi một câu nào.

Chờ đến khi thuốc có tác dụng, Sư Niệm mới nặng nề thiếp đi. Sở Húc Ninh vẫn tiếp tục thức, làm ấm bụng cho cô.

Hình như, chỉ có ôm cô như vậy anh mới có thể tìm được chính mình, cho nên anh không nỡ ngủ. Anh sợ một khi mình ngủ rồi, tất cả đều sẽ biến mất.

Khi kèn hiệu của bộ đội vang lên, Sở Húc Ninh mới khẽ buông Sư Niệm đang ngủ say ra, sau đó rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Còn hai ngày nữa, anh có thể cứ thế mà tiếp tục lừa mình dối người.

Chưa đến giây phút cuối cùng, anh không muốn nói ra câu nói kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.