Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2087: Chương 2087: Cứu thím vu [13]




Cố Minh Hạo nghe thấy giọng điệu giận dữ bên kia, hơi khựng lại một chút, nhìn dòng xe trước mặt bắt đầu chuyển động.

“Nếu là Sở Ninh Dực đi, cậu biết hậu quả chứ? Người hầu họ Vu kia là mồi câu chúng ta dùng để bắt Phong Phong và Phong Chính. Nếu Sở Ninh Dực đi, thì khả năng hắn đưa bà ta đi sẽ rất cao, đến lúc đó, vị trí căn cứ sẽ bị lộ.” Giọng người đàn ông kia càng lạnh lùng hơn, “Tin Sở Ninh Dực rời đi, đến giờ cậu còn không biết.”

Hai tay Cố Minh Hạo siết chặt vô lăng, “Không thể nào, sáng sớm nay tôi còn nghe thấy giọng của Sở Ninh Dực.” Cố Minh Hạo trầm giọng nói.

“Sở Ninh Dực là ai? Cậu nhìn thấy người chưa chắc đã là thật, lại còn chỉ nghe được giọng nói?” Điếu xì gà trong tay người kia trong nháy mắt đã gãy đôi, “Sở Ninh Dực đã biết những gì, hay là chỉ bởi vì Phong Phong đã quay về nên mới đi cứu người? Những điều này cậu có biết không?”

Sắc mặt Cố Minh Hạo trùng xuống, đỗ xe lại ven đường.

“Cố Minh Hạo, đừng để tôi phải thất vọng.” Người đàn ông kia dường như đã khôi phục lại tâm trạng của mình, giọng nói lại trầm thấp như cũ.

Cố Minh Hạo hơi cúi đầu, sau một lát mới nói: “Giờ tôi sẽ quay về.”

Màn hình biến thành một mảnh đen kịt, sắc mặt Cố Minh Hạo đã lạnh băng.

**

Trong nhà kho dưới hầm của Lưu gia tại Vân Nam.

Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường nhìn bản đồ trên bàn. An Phong Dương đi tới đi lui trong gian phòng, hai hàng chân mày vẫn nhíu chặt.

Vết thương của Phong Chính đã khá hơn một chút, lúc này đang chỉ ra từng địa điểm trên bản đồ cho Sở Ninh Dực.

An Phong Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, “Hiện giờ căn bản không có cách nào để tiếp xúc với thím Vu, bởi vì không biết tổng cộng có bao nhiêu người.”

Phong Chính ngẩng đầu nhìn về phía An Phong Dương, thấp giọng nói: “Đây đúng là vấn đề, không biết có bao nhiêu người. Chúng ta thậm chí còn không có cả biện pháp phòng bị.”

Sở Ninh Dực vẫn nhìn vào tấm bản đồ, từ đầu đến cuối không hề ngẩng lên.

“Tám giờ tối là thời hạn cuối cùng của chúng ta.” An Phong Dương nhắc nhở.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía An Phong Dương, “Cậu lại nôn nóng rồi.”

An Phong Dương hơi khựng lại một chút, đi sang ngồi xuống một chỗ.

Sở Ninh Dực khép tấm bản đồ lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên, “Nếu chúng ta đánh rắn động cỏ, vậy không bằng quấy đục bồn nước này lên, đến lúc đó bác phụ trách cứu người, chúng cháu sẽ dụ bọn họ đi chỗ khác.”

“Như vậy quá nguy hiểm.” Phong Chính nhíu mày nói.

“Người bước đi trên lưỡi dao, có gì là không nguy hiểm, mùa này năm giờ trời cũng nhá nhem tối rồi, bảy giờ tập hợp ở sân bay, nếu chúng cháu không quay về, bác trai hãy đưa thím Vu rời khỏi nơi này.” Sở Ninh Dực vừa nói, vừa nhìn về phía An Phong Dương, “An Tam.”

An Phong Dương ngẩng đầu, thản nhiên nói, “Cậu quyết định đi.”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thủy An Lạc nhìn chiếc đồng hồ hoạt hình treo trên tường, tiếng tích tắc như dội vào lòng cô.

Di động đặt trên bàn đột nhiên reo vang. Thủy An Lạc run bắn người, sau đó cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại, một lúc lâu vẫn không bắt máy.

Là cuộc gọi từ Cố Minh Hạo, ba chữ mà cô không muốn thấy nhất ngày hôm nay.

Điện thoại vẫn kêu, cố chấp hơn cô tưởng rất nhiều.

Thủy An Lạc với tay cầm lấy di động, nhìn đồng hồ đã chỉ vào mười hai giờ, chịu đựng thêm mấy tiếng nữa, chắc họ cũng về rồi.

“Alo...” Thủy An Lạc miễn cưỡng nghe máy.

“Đang ở đâu thế?” Cố Minh Hạo bỗng hỏi thẳng.

Thủy An Lạc cười ha ha, một tay giữ điện thoại nhìn về phía tivi, “Đang ở nhà, có chuyện gì sao?” Bàn tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.