Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2092: Chương 2092: Cứu thím vu [18]




Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe kia.

Câu này thật ra cũng không sai, nếu so Thủy gia với Sở gia thì Thủy gia chỉ có thể nói là một gia đình có kinh tế bậc trung mà thôi.

Dù gì thì Sở gia cũng là buôn bán tầm cỡ quốc tế, còn Thủy gia lại chỉ làm ăn trong thành phố A, chỉ vậy thôi vốn đã có khác biệt về bản chất rồi.

Nếu so kỹ ra, thu nhập một năm của Viễn Tường vẫn không bằng được khoản thu nhập một tháng hay thậm chí là nửa tháng của Sở gia nữa.

Vậy nên nếu nói là môn đăng hộ đối thì đúng là có hơi khiên cưỡng thật.

“Anh chẳng biết tán gẫu gì cả, nhưng cũng chịu thôi, ba tôi vẫn có cách để trèo cao nhà người ta mà.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Cố Minh Hạo nghe thấy vậy liền siết chặt vô lăng, “Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn là Sở Ninh Dực cũng lại thích cậu.”

“Anh cứ nói chuyện như vậy thì chẳng có gì hay nữa hết.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Tôi thì làm sao chứ, tìm đâu ra được một cô gái đáng yêu như tôi hả?”

Cố Minh Hạo bật cười lớn, lại chăm chú nhìn con đường trước mặt.

Thủy An Lạc và Cố Minh Hạo nói chuyện với nhau suốt dọc dường cho đến khi đến khu vực của trường tiểu học. Còn Mân Hinh lúc này vẫn đang đi tới đi lui trong nhà, cả bên phía Thủy An Lạc lẫn bên phía Sở Ninh Dực đều chưa có tin tức gì cả.

Mân Hinh ngẩng lên, hít sâu một hơi, ngón tay siết chặt vào nhau.

Tích tích tích...

Laptop truyền ra âm thanh chói tai, Mân Hinh vội đi tới nhìn chấm đỏ trên đó đang liên tục biến mất, xuất hiện, biến mất, rồi lại xuất hiện. Ngón tay cô nhanh chóng gõ lên bàn phím, phóng lớn bản đồ trên đó ra.

Bản đồ được phóng lớn, có thể thấy được từng mảnh ruộng bậc thang. Mân Hinh nhìn lên đó, thấy mỗi mạng lưới có thể nối với nhau thành một đường thẳng, sau đó đánh dấu thành một con đường.

“Tiến lên năm mươi sáu mét về hướng ba giờ, có một con đường một chiều.” Mân Hinh nói rồi, tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím, “Rẽ phải mười lăm mét, có một tảng đá lớn có thể làm điểm phục kích.”

Mân Hinh vừa nói vừa nghe động tĩnh bên ngoài, trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sau đó nhanh chóng đọng lại thành giọt, nhỏ xuống tí tách.

Trong một nhà ăn cách xa đó, Thủy An Lạc vẫn đang nói chuyện với Cố Minh Hạo, chỉ có điều cứ chốc chốc Cố Minh Hạo lại động vào điện thoại.

Thùy An Lạc nhìn xuống tay hắn, “Sao thế, anh có việc gì à?”

Cố Minh Hạo nhún vai đáp, “Không.”

Thủy An Lạc nghe vậy bưng cốc lên, rồi lại đặt đũa xuống, “Thế nào, đồ ăn của tiệm này cũng được đúng không? Hôm nay là chủ nhật, nếu không chưa chắc chúng ta đã có thể xếp được chỗ đâu.”

Cố Minh Hạo gật dầu, lại cầm đũa lên ăn cơm.

“Trước đây đúng là tôi không biết nơi này thật, chỉ là hôm nay cậu bỗng dưng mời tôi ăn cơm thế này, tôi cũng thấy hơi kỳ lạ.” Cố Minh Hạo cố tình nói với giọng đầy ẩn ý.

Tay Thủy An Lạc khựng lại, “Thế mới bảo mấy người làm nghệ thuật các người khó chiều mà, trước đây tôi nói không mời anh, anh lại làm như tôi nợ anh mấy trăm vạn, giờ tôi mời anh rồi thì lại nói tôi kỳ lạ là sao.” Thủy An Lạc cười mắng, lại đặt đũa xuống.

“Suy cho cùng vẫn là làm đại nghĩa vì Sở tổng thôi, tôi nghĩ nếu không phải vì Sở tổng, chắc cậu cũng không chịu ra ngoài ăn cơm với tôi thế này đâu.” Cố Minh Hạo nói vô cùng thâm thúy.

Vì Sở tổng?

Vì cái gì?

Vì Sở tổng không có nhà? Hay là vì cái mà cô gọi là lời khuyên của Sở Ninh Dực.

Cố Minh Hạo không nói rõ ra, chỉ để Thủy An Lạc tự mình hiểu lấy.

Tất nhiên là Thủy An Lạc cũng hiểu ý hắn, chỉ là vờ như không hiểu mà thôi, cô hất cằm chỉ ra bậc thang bên ngoài, “Có nhìn thấy chỗ kia không? Tiệm này gọi chỗ đó là bậc tam cấp, vì chỉ có bậc đó làm cầu thang, trừ thang ra, không có chỗ nào có thể lên được cả, thế nên anh Sở mới không thích đến đây.” Thủy An Lạc nói rồi lại mỉm cười nhìn Cố Minh Hạo, “Anh có biết tại sao anh ấy lại không thích đến nơi này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.