Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2078: Chương 2078: Cứu thím vu [4]




Kiều Nhã Nguyễn nhìn sắc mặt của mẹ mình lại đổi thì đột nhiên cảm thấy, không biết người chịu thiệt trong chuyến về nhà mẹ đẻ này của cô là ai. Cô thấy Phong Phong cũng không phải chịu ấm ức nên cũng kệ không quan tâm nữa.

Ba Kiều liếc mắt nhìn vợ mình một cái rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Lát ăn cơm xong, Phong Phong đánh hai ván cờ với chú đi. Bây giờ trời lạnh rồi nên mấy ông già ở gần đây chẳng chịu ra chơi cờ, lâu lắm rồi không được chơi!”

“Vâng, một lát nữa cháu chơi với chú. Nhưng cháu đánh cờ không được giỏi lắm nên có gì chú bỏ qua cho cháu nhé.” Phong Phong khiêm tốn nói.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Nói Oscar nợ cái người này một tượng vàng tí hon là không sai.

Quả thực Oscar đã nợ người này một tượng vàng tí hon thật.

“Bà ngoại ơi, cháu có thể lấy búp bê về cho Bánh Bao Đậu với chị Miên Miên không ạ?” Tiểu Bất Điểm vừa ăn cơm vừa nói. Mẹ Kiều mua cho bé một bộ búp bê thay đồ, vừa hay lại có ba con.

Mẹ Kiều gật đầu: “Đương nhiên là được rồi!”

“Cháu cảm ơn bà ngoại!” Tiểu Bất Điểm cười híp mắt nói rồi ngẩng đầu nhìn ba mình.

Phong Phong đưa tay xoa đầu nhỏ của con gái rồi tiếp tục bón đồ ăn cho con gái.

Có lẽ vì thái độ khiêm tốn của Phong Phong nên mẹ Kiều cảm giác như đang đánh vào bịch bông, đến cuối cùng thì chính bà cũng lười nói chuyện.

Xế chiều, hai gia đình về thăm nhà mẹ đẻ cũng coi như là thuận lợi. Phong Phong đánh cờ với bố vợ nguyên một buổi chiều, cũng thua cả một buổi chiều. Ấy thế nhưng phải thua làm sao mà không nhìn ra là nhường mới được, độ khó của việc này có hơi cao.

Sở Ninh Dực cũng đánh cờ vây với bố vợ của mình, đánh một ván thành ra đánh nguyên cả một buổi chiều, kết quả cuối cùng là bất phân thắng bại.

“Ba biết gần đây con đang nóng ruột chuyện này, thế nhưng đây không phải là việc nhỏ. Con không thể rơi vào bất cứ một cạm bẫy nào được, nếu không thì hậu quả khó lường!” Thủy Mặc Vân vừa hạ cờ vừa nói.

Sở Ninh Dực vuốt ve quân cờ đang cầm trong tay, ánh mắt nhìn vào vị trí mà bố vợ vừa mới đặt cờ xuống, nói: “Lúc cần quyết đoán mà lại không quyết đoán ắt trận cờ sẽ loạn, khoái đao mới có thể trảm loạn ma. Có lẽ bọn họ cũng nghĩ giống ba thế nhưng chưa chắc đã nghĩ rằng con ra tay nhanh như vậy.”

Thủy Mặc Vân hơi giật mình, cuối cùng bật cười thành tiếng: “Cũng đúng, ba già rồi nên làm việc khó tránh khỏi cẩn thận quá mức, không nghĩ rõ ràng như con được.”

“Ba, có vài việc con còn chưa rõ! Con đã hỏi qua Sở Lăng Phong rồi, anh ta nói mẹ của Trình Mặc Vũ ở thành phố C từng có một em gái giống y như đúc, thế nhưng không sống quá hai mươi lăm tuổi. Anh ta tin chắc rằng đám người lần này không phải những người năm đó, ba có quen thuộc với Trình gia không?”

Sở Ninh Dực biết người có tên Trình Mặc Vũ này. Xét về tuổi tác thì ông ta không lớn hơn Thủy Mặc Vân bao nhiêu, cũng là một nhân vật xưng hùng xưng bá trong quân khu của thành phố C.

“Đúng là khác nhau, Trình gia, Sở gia và Mục gia chính là tam giác sắt trứ danh của thành phố C năm đó. Bọn họ có liên hệ chặt chẽ với những người ở vùng châu thổ bên kia, con nói đám người nhân bản xuất hiện ở vùng đó, một Bắc một Nam, hoàn toàn không cùng phương hướng với chúng ta.” Thủy Mặc Vân nói: “Tổ mẫu của gia chủ Sở gia và vợ của Sở Lăng Phong hiện giờ đều là người của vùng châu thổ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà mấy năm nay Sở gia có thể qua lại với người của vùng đó, con không cần phải đế ý chuyện bên đó đâu.”

Sở Ninh Dực gật đầu, như vậy anh có thể yên tâm đi xử lý chuyện căn cứ rồi.

“Sao thế, sợ có súng bắn lén sau lưng à?”

“Đúng vậy, trước khi ra tay chẳng phải nên đảm bảo hậu phương không có bất cứ một sơ xót gì đó sao? Nếu ba đã nói vậy thì con cũng không còn điều gì kiêng kỵ nữa.” Sở Ninh Dực nói rồi hạ xuống một quân cờ.

“Đám người đó sẽ không liên hệ với vùng châu thổ đâu, cái này con có thể yên tâm! Hiện giờ con với Sở Lăng Phong không thực sự xuất hiện cùng lúc thế nhưng một khi bọn chúng liên lạc với vùng châu thổ thì sẽ kéo cả Sở Lăng Phong vào, như vậy thì chỉ khiến bọn chúng vướng tay vướng chân hơn thôi! Bắc Nam hai Sở, điều kiêng kỵ nhất là để hai đứa liên thủ với nhau, cho nên con cứ yên tâm đi, nỗi lo này là điều không thể xảy ra.” Thủy Mặc Vân nói, nhưng ông không hạ nước cờ cuối cùng: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, trời không còn sớm nữa rồi, mấy đứa mau về đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.